Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1298: Có Phải Con Vẫn Còn Hận Mẹ Vì Lúc Trước Đã Không Về Tìm Con Không

Chương 1298: Có Phải Con Vẫn Còn Hận Mẹ Vì Lúc Trước Đã Không Về Tìm Con KhôngChương 1298: Có Phải Con Vẫn Còn Hận Mẹ Vì Lúc Trước Đã Không Về Tìm Con Không
Đừng nói là Tô Niệm Tinh, chỉ sợ đến ngay cả nguyên chủ đứng trước mặt bà ta cũng không thể nhận ra được người này chính là người mẹ trong trí nhớ của mình.
Hai mẹ con cách biệt mười sáu năm mới gặp lại nhau, không có mừng rỡ phát khóc mà chỉ có xa lạ và lạnh nhạt.
Tô Niệm Tinh lặng lẽ ngồi xuống ghế quan sát người phụ nữ trước mặt.
Lâm Thư Văn cũng đang quan sát cô, trên gương mặt bà ta mang theo vài phần lấy lòng cố ý: "Hóa ra con đã lớn như vậy rồi à?"
Tô Niệm Tinh ừm một tiếng không mặn không nhạt, lại im lặng nhìn bà ta.
"Số tiền đó là của con với em gái con, nửa đời sau của các con có thể không lo ăn mặc. Giờ con vì một người đàn ông mà giao nộp toàn bộ số tiền đó lên, thật không đáng. Con nghe mẹ nói một câu đi, đàn ông đều giả tạo như nhau cả, tiền tài mới thuộc về chính con."
"Bà nói cũng không sai, tiền bạc đúng là có thể khiến tôi không cần lo ăn mặc thật, nhưng số tiền có lai lịch bất minh đó lại được đổi bằng máu của những thị dân vô tội, tôi dùng sẽ thấy hoang mang lắm.
Thay vì để tội nghiệt quấn thân còn không bằng trả lại nó, sau này cũng có thể tạo phúc cho nhiều thị dân hơn." Tô Niệm Tinh lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Lâm Thư Văn trắng bệch: "Mẹ biết con là thần toán tử, không lo không có tiền tiêu nhưng em gái con còn nhỏ..."
"Nó còn nhỏ cho nên càng phải dạy cho nó biết một đồng một cắc cũng phải trong sạch, cứ luôn dùng loại tiền không sạch sẽ này rồi sau này nó còn có thể làm một thanh niên năm tốt nữa sao?" Tô Niệm Tinh cũng không phải dạng vừa, lập tức móc ma lại đối phương.
"Em gái của Tô Niệm Tinh tôi có thể tâm thường nhưng không thể làm một thiếu nữ bất lương."
Da mặt của Lâm Thư Văn run lên: "Con... con hận mẹ! Có phải con vẫn còn hận mẹ vì lúc trước đã không về tìm con không?”
Tô Niệm Tinh im lặng nhìn bà ta.
Nguyên chủ quả thật đã từng trách bà ta, lúc phải chịu khổ chịu cực, cô ấy sẽ luôn nhớ về người thân của mình.
Nhưng giờ đã vô dụng rồi, nguyên chủ đã chết.
Kiếp trước cha mẹ của Tô Niệm Tinh rất bận rộn với công việc nhưng bọn họ vẫn rất yêu cô, cho nên cô không có cách nào đồng cảm sâu sắc với đối phương được, chỉ có thể lạnh lùng đáp: "Tôi không hận, bây giờ tôi sống rất tốt."
Lâm Thư Văn vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình: "Nhất định con vẫn còn hận mẹ! Con vì muốn báo thù mẹ cho nên mới tự ý quyết định giao nộp khoản tiền thuộc về em gái con, sao con có thể làm như vậy hả? Em gái con cũng không có chỗ nào có lỗi với con cả?"
Tô Niệm Tinh nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên: "Không phải chính miệng bà nói tôi mới là người giám hộ của nó hay sao? Bây giờ lại muốn hối hận rồi?"
Lâm Thư Văn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng: 'Bây giờ bà muốn hối hận cũng muộn rồi, có thể gọi cô của Mạc Mạc qua đây dẫn nó đi?" Ánh mắt của cô tràn đầy vẻ khiêu khích, Lâm Thư Vân tức đến run người.
Phản ứng này của bà ta không đúng cho lắm, Tô Niệm Tinh suy đoán: "Không phải cô của Mạc Mạc cũng làm cái nghề này đấy chứ? Cho nên bà ta mới không dám tới Hương Giang?”
Lâm Thư Văn mím chặt môi, không nói một câu nào cả.
Xem chừng là đoán đúng rồi.
Nhưng vẫn không đúng cho lắm, cho dù đối phương không dám tới Hương Giang thì vẫn có thể ủy thác cho người qua bên này, nhưng tại sao Lâm Thư Văn lại cứ cố tình muốn ủy thác cho cô?
Tô Niệm Tinh hơi rướn người tới, theo bản năng nắm lấy tay của Lâm Thư Văn, thấp giọng gọi một tiếng "mẹ."
Lâm Thư Văn nghĩ đến thông báo tìm người mà Tô Niệm Tinh từng đăng trên báo, bà ta đã từng đọc được, đứa con gái của mình đã trở thành nữ thần toán nổi tiếng ở Hương Giang nên đương nhiên là bà ta cũng thấy rất kiêu ngạo rồi, thậm chí còn lén lút cảm thấy hơi tự hào.
Nhưng bà ta không có cách nào tới nhận người. Cái nghề mà bà ta làm có khả năng rớt đầu bất cứ lúc nào, nếu để anh Long biết được thì bà ta và A Tinh đều sẽ phải chịu tội.
Người có thể không nhận nhưng bà ta không có cách nào không quan tâm con gái của mình, nhìn thấy cô tham gia vào cuộc thi huyền học và trở thành quán quân, thấy cô hẹn hò với cháu ngoại trai của vua tàu thủy, tương lai sẽ được gả vào nhà hào môn, bà ta cũng thấy tự hào về con gái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận