Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 410: Thì Là Tâm Lý Biến Thái Đó

Chương 410: Thì Là Tâm Lý Biến Thái ĐóChương 410: Thì Là Tâm Lý Biến Thái Đó
Sắc mặt của người phụ nữ xanh mét, lúc này, cô ta cũng chẳng buồn đi làm nữa mà mượn điện thoại trong quán ăn để gọi cho cấp trên xin nghỉ, sau khi trả tiền xem quẻ xong, cô ta vội vàng trở về nhà.
Cô ta đã đi rồi, các thực khách lại vẫn còn thảo luận rất sôi nổi: "Đây là loại em chồng kiểu gì vậy, sao lại xấu xa như thế?"
"Đã đến tuổi học đại học rồi thì cũng nên hiểu chuyện đi chứ, sao lại có thể dọa sợ trẻ con như thế được."
"Bây giờ đã tàn nhẫn như thế rồi, tương lai chắc chắn sẽ là một phần tử tội phạm, nhất định phải cho một bài học mới được."
"Tôi nói, tại sao cậu ta lại độc ác như vậy chứ? Tốt xấu gì thì đó cũng là cháu gái của mình cơ mà, quan hệ gần đến như vậy."
"Thì là tâm lý biến thái đó."
"Có lẽ là do đứa nhỏ quá ồn ào, cậu em chồng lại không có lòng kiên nhẫn gì cho nên mới uy hiếp."
Các hàng xóm vỗ tay: "Vậy cũng không thể dọa con nhỏ được chứ, lỡ nó sợ quá mà sinh bệnh vậy là cả tuổi thơ bị hủy rồi còn gì."
Mọi người nhốn nháo tranh luận, đều đang suy đoán mục đích của cậu em chồng.
Cô đi đến quầy thu ngân để làm việc.
Lúc gần đến tâm trưa thì bà chủ nhà qua đây mua tiểu long bao, vừa vào quán đã nháy mắt điên cuồng với Tô Niệm Tinh: "Người đàn ông đưa cô về vào mấy hôm trước là ai vậy?" Hai mắt A Trân lập tức trợn tròn, có biến mới?
Cô ta lập tức sáp lại gần: "Đàn ông gì cơ? Đàn ông ở đâu ra? Chị chủ, cô dẫn trai về nhà qua đêm hả?"
Tô Niệm Tinh đảo trắng mắt: "Tin đồn cũng bị biến vị vì truyền tới truyên lui như vậy đấy. Hôm đó, Thủy Khẩu Toàn mời tôi, giám sát Vương và giám sát Lương đi ăn cơm, giám sát Vương khăng khăng muốn so tửu lượng với tôi. Tôi uống say rồi, giám sát Lương mới đưa tôi về chứ chẳng có qua đêm gì ở đây hết, OK?"
A Trân thấy cô thề thốt phủ nhận bèn nhanh nhẹn chuồn đi.
Bà chủ nhà cũng xấu hổ nhưng da mặt bà ta rất dày: "Tôi thấy cậu ấy trông rất tuấn tú lịch sự, còn trẻ tuổi mà đã lên làm giám sát, điều kiện tốt như vậy, cô cũng giữ cho chắc đấy nhé."
Tô Niệm Tinh không ngờ lần đầu tiên trong đời bị người giục kết hôn lại chính là bà chủ nhà.
Cô phì cười một tiếng: "Từ khi nào mà bà không làm chủ nhà trọ nữa, chuyển sang làm bà mai rồi thế?"
Bà chủ nhà bị lời của cô chặn họng, không nói được gì nữa: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô mà thôi, bà chủ nhà trọ như tôi đã sống hơn nửa đời người rồi, có loại đàn ông gì mà chưa từng thấy qua chứ, với ánh mắt của tôi mà xét thì người đàn ông kia chắc chắn rất đắt hàng đấy."
Tô Niệm Tinh từ chối cho ý kiến.
Ngay đúng lúc này, có một vị hàng xóm sáp tới gân và hỏi Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô cảm thấy tại sao cậu em chồng kia lại làm như vậy?”
Tô Niệm Tinh chỉ có thể nhìn thấy hành động chứ cũng không thể nhìn ra được nội tâm của đối phương, vì thế cô lắc đầu: "Tôi không rõ cho lắm." Bà chủ nhà trọ tò mò vô cùng: "Cậu em chồng nào thế?"
Vị hàng xóm thấy bà ta không biết nên kéo bà ta ngồi xuống, bla blo một hồi xong, bà chủ nhà thi thoảng lại phát ra mấy tiếng 'ô'oa'", nghe đến đoạn kích động, bà ta còn vỗ đùi chửi ầm lên: "Thằng khốn nạn này dám bắt nạt trẻ con, thứ côn đồ!"
Tô Niệm Tinh nhìn thấy hình ảnh sinh động của bà ta mà khóe miệng co rút.
Ngay đúng lúc này, cấp dưới của anh Minh - An Tử từ bên ngoài đi vào trong: "Mọi người, tôi biết tiến triển mới của vụ án cậu em chồng ngược đãi trẻ em rồi, các người có muốn biết không?”
Các hàng xóm lại vây xung quanh anh ta: "An Tử! An Tử! Có phải cậu đã biết tin gì rồi không?"
"An Tử, có phải cậu em chồng đã ra tay không?"
Có một hàng xóm tính cách nóng nảy trực tiếp xắn tay áo lên: "Mày đừng ép tao phải ra tay đấy nhé!"
An Tử sợ hết hồn, anh ta xoa mũi: "Mẹ, sao mẹ vẫn nóng tính như vậy chứ.
Sợ mẹ mình thật sự ra tay, anh ta vội vàng bảo: "Con nói, con nói ngay đây!"
Hóa ra, sở dĩ cậu em chồng đánh trẻ con là vì mẹ cậu ta đẻ được cậu ta lúc đã có tuổi lắm rồi, anh trai gân như thương cậu ta như con trai mình, nhưng từ lúc anh trai có gia đình riêng và có con là trọng tâm lại bắt đầu thay đổi.
Anh trai của cậu ta ngoại trừ giao học phí và tiên sinh hoạt cho cậu ta ra thì những khoản chi tiêu khác đều phải do một mình cậu ta tự làm thêm mà kiếm. Cậu ta muốn mua cái máy tính nhưng anh trai không chịu cho tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận