Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1099: Con Cái Không Nghe Lời, Người Đau Lòng Chỉ Có Cha Mẹ Thôi

Chương 1099: Con Cái Không Nghe Lời, Người Đau Lòng Chỉ Có Cha Mẹ ThôiChương 1099: Con Cái Không Nghe Lời, Người Đau Lòng Chỉ Có Cha Mẹ Thôi
Gương mặt của người phụ nữ ngoại quốc nhăn như khổ qua, bà ta dùng tiếng Pháp nói cảm ơn, trả tiền xem quẻ rồi dẫn phiên dịch rời khỏi quán ăn.
Nhìn bóng lưng tiều tụy, chống vào vách tường chậm rãi đi ra ngoài của bà ta, các hàng xóm đồng thời thở dài.
Chú Minh liên tưởng đến bản thân mình: "Nếu con trai tôi làm ra loại chuyện hồ đồ này thì tôi có thể đánh gãy cái chân chó của nó luôn."
Chú An cũng cảm thấy đứa trẻ này quá đốn mạt: "Từ đầu đến cuối tôi vẫn không tài nào hiểu được cậu ta muốn làm gì?"
Tô Niệm Tinh đoán: "Từ những năm sáu mươi là bên đó ban hành [Luật bình đẳng] rồi, trong công việc, nam nữ đều bình đẳng, nữ giới thăng chức cũng có ưu thế tương đương, chỉ nói riêng về nước Mỹ thì một phần ba số thẩm phán của tòa án tối cao chính là nữ giới. Cho nên, anh ta chuyển giới thành nữ sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của anh ta, có khả năng là anh ta thích làm nữ giới mà thôi."
"Hả?" Đây vẫn là lần đầu tiên các hàng xóm nghe về chuyện này.
Tô Niệm Tinh thở dài: "Bản thân anh ta không thấy sao nhưng mẹ anh ta lại phải chịu đả kích nặng nề, trông bà ta có vẻ khó chịu lắm”"
Nếu như con cô dám làm ra loại hành động ngông cuồng và tùy hứng như thế thì cô chắc chắn cũng sẽ tức chết luôn mất.
Các hàng xóm cũng đều là người làm cha làm mẹ, nghe được câu này mà cũng gật đầu. "Ai nói không phải chứ, cho dù có muốn làm nữ giới thì cũng không cần thiết phải phẫu thuật chứ? Đau biết bao."
"Mặc đồ nữ cho đã ghiền là được rồi, đây cứ đòi phải đi làm phẫu thuật cơ, mà còn phải đi tiêm định kỳ nữa thì phải? Thế này là tự hủy hoại cơ thể rồi còn gì."
"Con cái không nghe lời, người đau lòng chỉ có cha mẹ thôi."...
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh dẫn Đại Đao cùng đi tới quán ăn ở đường Paterson, vừa mới vào quán thì chị Vân đã gấp muốn bốc hỏa: "Bà chủ, không biết máy tính bị làm sao mà màn hình cứ xanh lè."
"Không khởi động lại à?" Tô Niệm Tinh vòng qua quầy thu ngân, nhìn về phía màn hình máy tính.
"Sau khi khởi động lại cũng không được.' Chị Vân gấp đến mức gần như sắp khóc.
Cái máy tính này cũng không rẻ, một cái tận mấy nghìn đồng lận, giờ nó mà hỏng không biết có bắt đền chị ta không nữa?
Hai tháng này chị ta đi làm không công rồi.
Sau khi Tô Niệm Tinh khởi động lại máy mà màn hình vẫn màu xanh, cô lục tìm danh thiếp trong ngăn kéo, định tìm người của công ty điện tử qua đây sử giúp.
Anh Minh vừa vặn đang ở trong tiệm, đã mua xong tiểu long bao mới nói với cô: "Tuyệt đối đừng tìm người của công ty máy tính đến sửa, người nào cũng lòng dạ đen tối lắm. Với cái màn hình này của cô, chắc chắn bọn họ sẽ nói linh kiện bên trong đã xảy ra vấn đề, một lần có thể chặt chém của cô hai, ba nghìn. Còn không bằng ra ngoài tìm người sửa hộ cho."
Chú Minh cũng làm chứng cho anh ta: "Lần trước máy tính của A Minh hỏng cũng đi tìm công ty sản xuất đấy, người ta lừa nó không ít tiền đâu, cứ nghe theo nó đi."
Chú An kiến nghị: "Cái cậu ở bên cạnh nhà tôi cũng học máy tính này, hay là tìm cậu ta đi. Tôi thấy chắc là cậu ta lợi hại lắm, không bước chân ra khỏi cửa mà vẫn có thể kiếm được tiền."
Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời hẳn lên: "Chú An, vậy chú gọi người qua đây hộ cháu đi."
Chú An ra dấu OK: "Bây giờ tôi sẽ đi gọi người tới ngay."
Không bao lâu sau, chú An dẫn một chàng trai hậu sinh đi vào, trông anh ta chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc tai vừa nhìn đã biết là mấy hôm chưa gội rồi, rối như tổ quạ. Anh ta mặc áo sơ mi kẻ caro, bên dưới là quần bò nhạt màu và một đôi giày đá bóng, nếu không phải biết anh ta đã tốt nghiệp mà chỉ nhìn cách ăn mặc này, người khác còn tưởng anh ta vẫn là sinh viên đại học.
Anh ta câm như hến, sau khi đi vào chỉ gật đầu với Tô Niệm Tinh rồi trực tiếp vòng ra quầy thu ngân sửa máy tính, cũng không biết thao tác thế nào mà qua một lúc sau, máy tính đã khôi phục lại như thường.
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta hết bao nhiêu tiền.
Chàng trai hậu sinh liếc mắt quan sát một vòng: "Không cần trả tiền, cô mời tôi ăn bữa cơm là được."
Tô Niệm Tinh thấy anh ta có hơi câu nệ, lập tức kêu chị Vân lấy một phần cơm bào ngư đắt nhất cho anh ta.
Chàng trai hậu sinh tìm chỗ ngồi xuống, đám người chú Minh lập tức vây quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận