Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 167: Đồng Ý Quay Về

Chương 167: Đồng Ý Quay VềChương 167: Đồng Ý Quay Về
Nhắc đến kết hôn là Trương Mộng Yên lại có hơi xấu hổ: "Lúc đầu chúng tôi ly hôn là do bất đắc dĩ, có khả năng sẽ không tổ chức hôn lễ lại đâu, nhưng sẽ tìm một ngày lành tháng tốt để đi đăng ký kết hôn lại."
Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe sang trọng lái qua đây rồi đỗ sau lưng Trương Mộng Yên.
Tô Niệm Tinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ trông thấy một người đàn ông đeo kính râm, mặc tây trang đi giày xa bước từ trên xe xuống.
Anh ta vòng qua chiếc xe rồi mở cửa sau của xe ra, từ trên xe có một ông chú trung niên bước xuống, mái tóc của ông ta điểm hoa râm, trên người toàn là hàng hiệu, trên cổ tay đeo hãng đồng hồ nổi tiếng.
Với mắt nhìn của Tô Niệm Tinh thì chiếc đồng hồ đó của ông ta có thể mua được một căn nhà ở khu Central, Hương Giang.
Khí thế của đối phương rất mạnh, ánh mắt sắc bén, lúc đi qua đây chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Mộng Yên.
Trương Mộng Yên quay đầu nhìn thấy ông ta cũng hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười, đi đến bên cạnh ông ta: "Gia Hào, sao anh lại tới đây?"
Vẻ mặt của Lý Gia Hào trông rất thối, vô cùng bất mãn: "Anh nghe nói chồng em đã về rồi?"
Đại khái thì Trương Mộng Yên chưa từng thấy đối phương dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy để nói chuyện nên nhất thời có hơi chưa thích ứng được.
Cô ta hơi nhíu mày lại, gật đầu: "Đúng." Lý Gia Hào chợt cười một tiếng, từ trên cao nhìn xuống quan sát cô ta: "Anh ta ở nước ngoài chung sống mười mấy năm với người phụ nữ khác mà em vẫn còn nhớ thương anh ta à?"
Trương Mộng Yên không thích giọng điệu chất vấn của ông ta, giọng đáp trả có hơi cứng ngắc: "Anh ấy mất trí nhớ."
"Nếu trong lòng anh ta có em thì làm sao có khả năng sẽ mất trí nhớ được?" Lý Gia Hào lại gần cô ta thêm một bước rồi ôm eo cô ta: "Em đừng tự lừa mình dối người."
Trương Mộng Yên muốn đẩy ông ta ra nhưng đối phương lại siết chặt, không để cô ta tránh đi: "Em đúng là ngốc quá, anh ta nói mình mất trí nhớ mà em cũng tin thật sao? Vậy em đã dẫn anh ta tới bệnh viện kiểm tra chưa?"
Trương Mộng Yên không còn giãy giụa nữa, anh ta đã nhớ ra cô ta rồi vậy tại sao cô ta còn phải dẫn anh ta tới bệnh viện kiểm tra nữa?
Đại khái thì Lý Gia Hào đã đoán ra được suy nghĩ của cô ta, ông ta nhận một bản văn kiện từ trong tay trợ lý rồi đưa vào trong tay cô ta: "Em mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ! Lúc anh ta ở Anh quốc đã đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe rồi, trong đầu hoàn toàn không có máu tụ."
Lý Gia Hào chủ động buông cô ta ra, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trương Mộng Yên lùi lại hai bước, tránh khỏi vòng vây của ông ta mới có thể cảm thấy thoải mái hơn.
Cô ta nhìn báo cáo mà đột nhiên ngây dại, cho nên chồng cô ta mất trí nhớ chỉ là vì muốn vứt bỏ cô ta thôi sao?
Hình như Lý Gia Hòa rất thương cô ta, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta với vẻ thương tiếc: "Anh ta vẫn chưa biết chuyện giữa em với anh, tuy rằng chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn nhưng chuyện nên làm cũng đã không ít rồi. Nếu anh ta biết, anh ta còn có thể đối xử với em được giống như ngày trước sao?"
Trương Mộng Yên ngẩng đầu nhìn ông ta, hai mắt rưng rưng nước mắt, rõ ràng là không ngờ ông ta sẽ làm như vậy.
Lý Gia Hào lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, không hê nhượng bộ: “Anh sẽ làm như vậy."
Trương Mộng Yên mím môi, hai bàn tay buông thống xuống.
Cô ta cho rằng mình lại được trở về quá khứ, nhưng tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời của cô ta. Cho dù cô ta không so đo chuyện người chồng không mất trí nhớ mà vứt bỏ cô ta, nhưng người chồng có thể bình tâm thản nhiên tha thứ cho sự không chung thủy của cô ta được không?
Không có một ai lại không muốn báo đáp sự giúp đỡ của người khác.
Lý Gia Hào không phải là một người lương thiện, mấy năm nay, giữa cô ta và ông ta vẫn luôn là đạt được như cầu từ nhau, nhưng đơn phương cô ta lại muốn kết thúc mối quan hệ giữa bọn họ, có điều, Lý Gia Hào lại không bằng lòng buông tay.
Thẳng cho đến khi Lý Gia Hào rời đi, Trương Mộng Yên vẫn đứng nguyên tại chỗ giống như bức tượng đá như cũ.
Tô Niệm Tinh vừa mới được xem một màn kịch bá đạo tổng tài truy thê phiên bản trung niên, khiến cô kinh ngạc đến mức thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận