Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 555: Một Lưới Bắt Sạch

Chương 555: Một Lưới Bắt SạchChương 555: Một Lưới Bắt Sạch
Khi chúng nã một phát súng để cảnh cáo, đám nhân viên bán hàng này lại không sợ hãi đến mức né tránh chung quanh, mà lùi ra sau quầy.
Diệp Thắng Thiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hắn ta cúi xuống định bắt được một nhân viên bán hàng bắn chết ngay tại chỗ để răn đe những người khác, bỗng nhiên người anh em sau lưng hắn ta bị trúng một phát súng. Viên đạn bắn trúng ấn đường, mất mạng ngay tức khắc. Biến cố này khiến băng cướp ngơ ngẩn trong chốc lát, khi điểm đỏ của tay súng bắn tỉa vừa nhắm vào thân thể của chúng thì bọn chúng đều hoàn hồn, vội vàng tìm một chỗ để trốn.
Có điều cho dù trốn thoát tay súng bắn tỉa bên ngoài, chúng vẫn không thể trốn thoát các cảnh sát nấp sau quây. Những người này trực tiếp nổ súng ngay sau lưng chúng.
Băng cướp đều không đề phòng, có người trúng một phát súng, bọn cướp lập tức phản kích. Anh tới tôi đi, tiếng súng liên tục vang lên, thoạt nhìn như đã chiến đấu mười mấy hiệp, nhưng thực chất chỉ mới giằng co một phút đồng hồ. Mãi đến khi các anh em lần lượt chết thảm trước mặt mình, chân của Diệp Thắng Thiên cũng bị trúng một đạn nhưng không chết ngay. Chạy ra ngoài chắc chắn sẽ không có cơ hội trốn thoát, dục vọng sinh tồn khiến hắn lập tức đưa quyết định chính xác nhất, giơ hai tay lên đầu hàng: "Tôi đầu hàng!"
Cảnh sát đứng sau quầy lạnh lùng ra lệnh: "Vứt súng xuống, giơ hai tay lên! Quỳ xuống!"
Chân của Diệp Thắng Thiên bị trúng một phát đạn, đừng nói là quỳ xuống, lúc này hắn muốn đứng dậy cũng khó. Cảnh sát cầm súng tới gần, đẩy ra quầy hàng vướng bận, xác nhận hắn ta đã không có sức chống cự thì mới còng hai tay hắn ra sau lưng.
Diệp Thắng Thiên bị a sir kéo lên, nhìn thi thể của các anh em nằm trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập khó hiểu, nhìn chằm chằm các cảnh sát đang quét dọn hiện trường: "Vì sao các người lại mai phục trước ở đây? Tôi đã tiết lộ sơ hở chỗ nào?"
Không ai trả lời câu hỏi của hắn, chỉ có giám sát Lương của tổ trọng án trầm giọng nói: 'Áp giải hắn ta đến sở cảnh sát."
"O ký phải làm sao đây?" Trương Chính Bác lo lắng. Vụ án này là gây án có tổ chức, vốn nên thuộc vê Cục phòng chống tội phạm có tổ chức O ký tiếp nhận, họ nhúng tay vào vụ án này thì không hợp quy củ, hơn nữa họ cũng không có lý do gì cướp nhiệm vụ của người ta. Để truy vết đám người này, rất nhiều người ở O ký đã thức trắng đêm, mà giám sát Lương không muốn rút dây động rừng nên thậm chí không thông báo trước với lãnh đạo trực tiếp Sir Trần, chỉ mượn cớ điều tra vụ án của tổ trọng án để điều động một tay súng bắn tỉa từ Phi Hổ Đội mà thôi.
Giám sát Lương lấy điện thoại cầm tay, gọi điện cho cảnh ti Trân: "Tổ trọng án A của chúng tôi khi đang canh chừng bắt giữ nghi phạm thì vừa lúc bắt gặp bọn cướp cầm súng cướp bóc. Đám người này chính là băng cướp Ngũ Hổ lúc trước được đăng trên báo chí, lát nữa O ký sẽ chạy đến đây. Chúng ta có cần nhường vụ án này cho họ không?"
Cảnh ti Trần có thể ngồi vào vị trí này tất nhiên không tin trên đời này có trùng hợp. Nghe thấy lời nói của anh, ông ta biết ngay anh tiền trảm hậu tấu. Đối với tài tướng đắc lực của mình, cảnh ti Trần vẫn rất hài lòng. Đối phương làm việc chu toàn, chưa bao giờ khiến mình phải bận tâm. Nghe thấy đối phương nói chuyện lấy lùi làm tiến, mặc dù biết rõ anh cố tình, nhưng ông ta vẫn mắng: "Nhường gì mà nhường! CID chúng ta có chịu thiệt bao giờ! Để tôi nói chuyện với cảnh ti O ký."
"Yes sir!" Cách điện thoại, giám sát Lương trả lời cung kính. ...
Vịnh Đồng La lại lân nữa xảy ra vụ án cầm súng cướp bóc nhanh chóng bị người dân báo cáo, cảnh sát cũng ra lệnh cho cảnh sát tuần tra chạy đến hiện trường ngay lập tức. Họ tuần tra ở khu vực khác nhau, lái xe cảnh sát chạy đến nơi, trong lòng mang theo sứ mệnh thấy chết không sờn, đồng thời cũng âm thầm cầm nguyện cho bản thân.
Chung quy trong bộ đàm cũng đã nói, đạo tặc dùng AK47, mà họ lại dùng súng cảnh sát quân dụng, uy lực hoàn toàn không bằng chúng, tựa như con nít sáu tuổi đánh nhau với một người trưởng thành, thể lực chênh lệch nên hoàn toàn không thể thắng được. Hơn nữa đạo tặc không sợ bất cứ thứ gì, chúng có thể bắt con tin đe dọa, còn cảnh sát thì không được.
Không có ai coi trọng vụ này, nhưng thân là sứ mệnh của cảnh sát vẫn phải xông lên.
Đến trễ hơn họ một bước là truyền thông. Họ nhận được tin tức của quần chúng, tất cả đều bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận