Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1274: Cô Chắc Chắn Thật Sự Có Người Muốn Đối Phó Với Mình Chứ

Chương 1274: Cô Chắc Chắn Thật Sự Có Người Muốn Đối Phó Với Mình ChứChương 1274: Cô Chắc Chắn Thật Sự Có Người Muốn Đối Phó Với Mình Chứ
Đầu tư là chuyện lớn, giám sát Lương cũng không tiện ngăn cản kế hoạch của cô: "Được rồi."
Ngày hôm sau, giám sát Lương rời khỏi Thâm Quyến dưới sự hộ tống của viên cảnh sát chìm và Lâm Kiến Quốc gọi tới và trở về Hương Giang.
Tô Niệm Tinh thì lại dẫn các vệ sĩ tiếp tục ở lại nội địa, ban ngày ngoại trừ đi khảo sát xưởng thực phẩm ra thì những khoảng thời gian khác cô đều không ra ngoài, bữa sáng cũng là tự bọn họ nấu.
Bữa trưa và bữa tối đều ăn tại nhà ăn của xưởng thực phẩm.
Nhưng nửa tháng trôi qua, cô đã quá chán ngấy kiểu cuộc sống như vậy rồi, mà Lâm Kiến Quốc cũng không có khả năng để viên cảnh sát chìm kia đi theo cô mãi, vì thế, mười người ban đầu bị rút lại thành ba người.
Tô Niệm Tinh cũng không trách anh ta, dù sao thì cảnh sát cũng có công việc chính của mình, cho dù cô có là bà chủ lớn từ Hương Giang tới thì cũng không thể phái nhiều người tới để bảo vệ cô như vậy được.
Sáng hôm ấy, Tô Niệm Tinh dự định ra ngoài ăn sáng, ngày nào cũng ăn cơm canh mà mấy vệ sĩ này nấu khiến cô phát ngấy lên rồi. Cơm nước mà họ nấu quả thật rất vệ sinh sạch sẽ đấy nhưng tay nghề thật sự không dám khen, so với An Bác thì còn kém xa.
Đại Đao cũng hơi xấu hổ: "Bà chủ, để tôi ra ngoài mua cho nhé?"
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi: "Thôi bỏ đi, chúng ta ra ngoài hàng ăn luôn."
Cô cũng không thể vì Hứa Thiếu Phú kia mà ngay đến cả bữa sáng cũng không dám ra ngoài ăn được, thế này cũng bức bối chết mất.
Một nhóm người đi bộ hơn ba trăm mét, cuối cùng cũng đến một khu thương mại, bên này có một công xưởng, ở cửa công xưởng chính là khu sinh hoạt, đồ ăn đồ dùng gì đó đều có cả.
Tô Niệm Tinh định gọi một đĩa lòng thì nhìn thấy bánh quẩy, đã rất lâu rồi cô chưa ăn bánh quẩy nên gọi hai cái ăn kèm với cháo.
"0a, thơm thết"
Cô cắn một miếng vào bụng, cả người như sống cả lại, gần đây cô ăn không ngon, ngủ không yên, trông tiều tụy hơn hẳn.
"Bà chủ, cô chắc chắn thật sự có người muốn đối phó với mình chứ?" Đại Đao đè thấp giọng hỏi, cũng không thể trách anh ta lại nghĩ như thế, vì suốt nhiều ngày như thế rồi mà thật sự vẫn không có người nào cố tình tiếp cận bọn họ.
Bây giờ Tô Niệm Tinh cũng không chắc chắn nữa: "Đợi chúng ta ký hợp đồng xong là về Hương Giang thôi."
Đại Đao thở phào một hơi nhẹ nhõm, tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể về Hương Giang.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta vui vẻ như vậy mà đột nhiên nhớ đến vợ anh ta đã sinh con, cô không khỏi nở nụ cười: "Bây giờ vợ anh có một mình, chắc là bận lắm phải không?”
"Tôi đã thuê người giúp việc tới cho cô ấy rồi, nhưng buổi tối người giúp việc kia không trông đứa nhỏ, vợ tôi lại đang ở cữ, buổi tối con khóc là cô ấy không ngủ được." Đại Đao có hơi xấu hổ, nếu anh ta ở Hương Giang thì buổi tối còn có thể giúp ru con ngủ.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Sắp rồi." "Tô Niệm Tinh?"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Niệm Tinh theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua sau đó cũng lập tức sững sờ: "Sao anh lại tới đây?"
Ngụy Tuấn Thông đi qua đó nở nụ cười với cô, anh ta ngồi xuống phía đối diện: "Hứa Thiếu Phú trốn đến nội địa rồi nên tôi qua đây nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra, sao cô lại ở bên này?"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Đầu tư đó."
"An Bác không đi cùng cô sao?" Giọng điệu của anh ta khá thân thiết khiến Tô Niệm Tinh sinh ra một loại ảo giác như thể bọn họ rất thân vậy.
Cô cười với anh ta: "Không, tôi có vệ sĩ đi cùng mình rồi."
Vừa vặn cũng đã ăn xong bữa sáng, Tô Niệm Tinh lễ phép cười với anh ta: "Chúng tôi đi trước nhé, anh dùng bữa thong thả."
Ngụy Tuấn Thông cũng cảm giác được sự lạnh nhạt của cô nên chỉ cười, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Các vệ sĩ vây xung quanh Tô Niệm Tinh rời đi, lân này cô không còn điềm tĩnh giống như trước đó nữa mà ngược lại có thêm vài phần hoảng loạn: "Hứa Thiếu Phú đã tới nội địa rồi, anh ta chắc chắn nhắm vào tôi đấy!"
Đại Đao hơi sững sờ, vội vàng liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có người nào khả nghi mới vội hộ tống cô về chỗ ở.
Buổi tối, Tô Niệm Tinh học theo bộ dáng của giám sát Lương đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, người trước đó đã biến mất cũng không còn xuất hiện nữa.
Sáng ngày hôm sau, thời tiết trong lành, Tô Niệm Tinh kêu mấy người Đại Đao đi mua đặc sản ở Thâm Quyến rồi chuẩn bị về Hương Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận