Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 689: Trân Tiên Sinh Nào Nhỉ

Chương 689: Trân Tiên Sinh Nào NhỉChương 689: Trân Tiên Sinh Nào Nhỉ
Nhưng đối với người đàn ông cặn bã kia thì lại không bao dung đến vậy, bọn họ chạy tới quán ăn của ông ta ném trứng gà thối.
Người phụ nữ nhanh chóng ly hôn với chồng và phủi sạch quan hệ.
Lại qua hai hôm nữa, sự việc lại chào đón bước ngoặt tới, cô gái trẻ lại không phải con gái ruột của tên đàn ông cặn bã nhưng tên đàn ông cặn bã quả thật đã từng vứt bỏ vợ con.
"Ôi mẹ ơi, các người đừng tới đường An Hoa nhé, nhìn quần áo của tôi đây này, toàn là trứng gà thôi." Bà chủ nhà xách váy đi vào trong quán, mọi người không khỏi lùi lại ba bước.
Bà ta không khỏi vội vàng chạy về nhà thay bộ đồ khác.
"Tên cặn bã đó cuối cùng cũng nổi tiếng rồi, sau này ai còn dám gả cho ông ta nữa chứ."
"Hại người cuối cùng thành hại mình, đáng đời ông ta có báo ứng như ngày hôm nay.....
"Lily, lúc đưa đồ cho khách nhớ phải hướng đầu cốc đó về phía khách, như vậy mới tiện cho khách dùng."
Trong quán ăn ở đường Russell, A Hỉ đang kiên nhẫn chỉ dạy Lily.
Lily còn nhỏ tuổi, tốt nghiệp cấp ba xong không thể thi vào đại học nên ra ngoài làm công, đây chính là công việc đầu tiên của cô ta, có rất nhiều thứ không biết nên đều là A hỉ chỉ dạy tận tay.
Tô Niệm Tinh đi vào trong quán, A Hỉ lập tức đi tới đón: "Chị chủ, Trần tiên sinh gọi điện tới đây hẹn cô ăn cơm trưa, muốn nhờ cô xem cho anh ta một quẻ."
"Trần tiên sinh nào nhỉ?" Mỗi ngày Tô Niệm Tinh phải tiếp đón nhiều khách khứa như thế nên không thể nhớ được tên của tất cả mọi người.
"Chính là Trân Khải Phi của tập đoàn Long Thịnh mà cô đã từng bói ra đồ cổ cho anh ta ấy." A Hỉ nhắc nhở cô.
Tô Niệm Tinh chợt nhớ ra: "Được, hôm nay vẫn còn một quẻ chưa xem, vừa vặn xem luôn cho anh ta cũng được."
Cô ở bên này kiểm tra cửa hàng xong là lại về đường Paterson, ngược lại cũng không phải cô không muốn nán lại đường Russell lâu hơn mà là vì cửa hàng đó quá nhỏ.
Về đến quán ăn nói chuyện phiếm với các hàng xóm một lúc, không bao lâu sau thì xe của Trân Khải Phi qua đây đón cô.
Các hàng xóm nhoài người ra cửa nhìn: "Oa, xe sang luôn kìa, không ít tiền đâu nhỉ?"
"Kiểu gì cũng phải mấy trăm vạn ấy chứ, đại sư lại gặp được phú hào nữa rồi." Chú Minh không ngừng hóng hớt.
Ngoại trừ xe sang ra thì ngay cả người tới đón cô cũng mặc tây trang đi giày da, vừa nhìn đã biết là tinh anh xã hội rồi.
Chú An cảm thấy người này rất quen mắt: "Hình như tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải."
A Trân đi qua đó: "Trước đó người ta từng tới tìm chị chủ xem bói, lân đó có một đám người kéo tới đây, các chú cũng nhìn thấy cả rồi còn gì. Đó là Trân Khải Phi của tập đoàn Long Thịnh, cha anh ta được thừa kế phần lớn gia sản của nhà họ Trần đấy." Anh Minh là người từng trải nên hiểu rõ suy nghĩ của đàn ông nhất: "Anh ta đã xem bói xong rồi mà vẫn còn ăn diện đến như vậy, không phải là định theo đuổi đại sư đấy chứ?"
Những người khác cũng phụ họa theo: "Nhất định là đúng rồi, không sai được đâu."
Tô Niệm Tỉnh bước ra từ sau bếp nghe được một câu cuối cùng, cô tò mò hỏi: "Không sai được cái gì cơ?"
Các hàng xóm vội vàng cười lấy lòng, bảo: "Cái xe này không tồi ấy mà."
Tô Niệm Tinh kêu A Trân mang đồ ăn đến đồn cảnh sát Vịnh Đồng La: "Đừng quên dụng cụ ăn uống đấy nhé, lần trước mang thiếu hai đôi đũa đó."
A Trân tỏ vẻ đã nhớ.
Vì Hứa Bát San không biết lái xe máy và cũng không có băng lái xe cho nên A Trân chỉ có thể giao cửa hàng lại cho bà A Hương quản lý, còn mình thì đích thân đi giao đồ ăn.
"Ế? Sao hôm nay lại là cô mang đồ ăn qua đây? Đại sư đâu? Hôm nay cô ấy không rảnh hả?" Quan Thục Huệ tò mò hỏi.
A Trân nói lại chuyện chị chủ phải đi gặp khách hàng: "Cô ấy phải đi ăn tiệc lớn rồi nên nào có rảnh rỗi qua đây đưa đồ ăn chứ."
Quan Thục Huệ vừa nghe vậy lập tức nổi lên hứng thú hóng chuyện: "Tiệc lớn gì cơ? Nam hay nữ thế?"
"Nam đó, là một chàng trai trẻ, biết tập đoàn Long Thịnh không?" A Trân hỏi với vẻ đắc ý.
Quan Thục Huệ điên cuồng gật đầu, đương nhiên là biết rồi.
"Tổng quản lý Trần Khải Phi đã hẹn chị chủ quán của chúng tôi đi ăn cơm. . Mấy hôm trước anh ta có tới tìm chị chủ của chúng tôi để xem bói, giúp anh ta tìm ra vị trí của bảo vật gia truyền.
Có khả năng là anh ta muốn cảm ơn chị chủ của chúng tôi ấy mà. Mà anh ta trông phong độ lắm đấy nhé, có lẽ là đang tính theo đuổi chị chủ của chúng tôi." A Trân lấy toàn bộ đồ ăn mang đi ra ngoài, sau khi xác nhận đủ số lượng mới kêu Quan Thục Huệ ký tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận