Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 82: Thật Sự Đã Xảy Ra Chuyện Rồi Sao?

Chương 82: Thật Sự Đã Xảy Ra Chuyện Rồi Sao?Chương 82: Thật Sự Đã Xảy Ra Chuyện Rồi Sao?
Cô nhìn vê phía bà A Hương: "Không tin thì anh hỏi bà A Hương mà xem, bà ấy cũng có thể làm chứng. Nhưng mà Tưởng Mộng Vân sao rồi? Thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?"
Cô vẫn không dám tin cô ta lại ngu đến thế, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại khao khát đối phương có thể nghe lời cô, đề phòng chồng mình. Cho dù cuối cùng có thể đưa loại đàn ông hèn hạ đó ra trước pháp luật thì Tưởng Mộng Vân và đứa con trong bụng cô ta cũng không còn nữa rồi.
Loại tín nghiệm mù quáng này có đáng không?
Giám sát Lương nghe thấy câu hỏi của cô lại nhướng mày: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Trước đó tôi có xem cho một vị khách tính ra được anh ta mắc ung thư giai đoạn đầu, vừa vặn cô ta cũng có mặt ở đó, nhận được gợi ý cho nên mới tới tìm tôi xem bói.
Khí sắc của cô ta không được tốt cho lắm, còn nói sau khi mình mang thai vẫn luôn rụng tóc, buồn nôn mắc ói, ăn không vô cơm.
Sau khi xem chỉ tay giúp cô ta xong tôi mới nói với cô ta rằng có khả năng cô ta đã dùng lộn sang thuốc độc mãn tính. Mà rất có khả năng người hạ thuốc chính là chồng của cô ta.
Nhưng cô ta không chịu tin tôi, còn nói tôi chướng mắt cô ta được sống tốt.
Anh nói xem tôi có oan uổng không? Tôi cũng có biết cô ta với chông cô ta là ai đâu.'
Nhắc đến chuyện này là cô lại một lời khó mà nói hết, không ngờ mình đã cố gắng muốn cứu vớt đối phương rồi nhưng cô ta vẫn chết.
Giám sát Lương ghi lại vài dòng vào sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô không rời: "Cô nói chồng của cô ta cho cô ta uống thuốc độc mãn tính, liệu có bằng chứng gì không?”
Câu hỏi này làm Tô Niệm Tinh cảm thấy có lẽ người này có chứng mất trí nhớ tạm thời, cô bất đắc dĩ đành phải nhắc lại.
"Tôi đã nói là mình không quen chồng cô ta rồi mà. Tôi chỉ là một người xem bói mà thôi, cân có chứng cớ gì bây giờ.
Khi ấy bản thân tôi bói ra được nên nói với cô ta, nếu cô ta tin lời tôi thì sẽ đến bệnh viện làm xét nghiệm máu.
Loại thuốc mãn tính này sẽ còn sót lại trong tóc và máu hết.
Nếu cô ta đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ tin phán đoán của tôi ngay.
Nhưng cô ta một mực không chịu tin cơ, lời hay khó khuyên được kẻ muốn chết, từ bi không độ được người tự tuyệt.
Tôi đã cố hết sức mình rồi, nếu cô ta đã chết, các anh nhất định phải xét nghiệm máu của cô ta và điều tra chồng của cô ta kia kìa."
Bà A Hương cũng thở dài một tiếng: "Đúng là đồ ngốc. Chúng tôi đều khuyên cô ta cả rồi, là bản thân cô ta không chịu tin, cậu kêu chúng tôi phải làm thế nào?"
Lương Nhã Tĩnh và Lâm Hương Di ở bên cạnh nghe hết toàn bộ quá trình, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe được một đoạn cũng cảm thấy Tưởng Mộng Vân này ngu hết thuốc chữa.
Cho dù cô ta tin tưởng chồng mình thì cũng nên đến bệnh viện kiểm tra một lần đi chứ. Dù sao lòng đề phòng người không thể không có. Nhưng cô ta thì hay lắm, ngu đến cuối đời luôn, bây giờ ngay cả mạng cũng mất rồi, đúng là vừa đáng thương vừa đáng tiếc.
Giám sát Lương nhìn vẻ mặt đồng cảm của bọn họ như thể đã ngầm thừa nhận Tưởng Mộng Vân đã chết lại có hơi cạn lời.
Anh ta gấp quyển vở lại, nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh rồi thốt ra một câu kinh người: "Ai nói với các cô Tưởng Mộng Vân đã chết? Cô ta không chết, người chết là chồng cô ta."
Tô Niệm Tinh và bà A Hương nhìn giám sát Lương với vẻ sững sờ.
Cái quái gì vậy?
"Căn cứ theo loại thuốc mà chúng tôi lục soát được ở nhà của cô ta để suy đoán thì thuốc được mua ở phòng khám tư nhân vào lúc ba giờ chiều, thứ năm ngày mùng bảy tháng năm. Bác sĩ chỉ nhớ được là một cô gái, đối phương đeo khẩu trang và kính râm nên không thấy rõ tướng mạo.
Tưởng Mộng Vân nói với chúng tôi rằng các cô có thể làm chứng cho cô ta, khi ấy cô ta không hề đến phòng khám mua thuốc mà là dang ở đường Paterson tìm các cô xem bói. Từ hai địa điểm này để phán đoán thì cô ta không có khả năng xuất hiện ở cả hai nơi được."
Lượng thông tin này quá lớn, cảnh sát phải đi điều tra bằng chứng ngoại phạm của Tưởng Mộng Vân để chứng minh cô ta trong sạch.
Tô Niệm Tinh dừng hình khoảng một lúc mới có thể tiêu hóa xong thông tin này, cô gật đầu: "Đúng rồi, đúng là cô ta có ở đây, tôi đã xem bói cho cô ta mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận