Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 207: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy?

Chương 207: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy?Chương 207: Bà Làm Mẹ Kiểu Gì Vậy?
Lúc ông ta ngủ, bà ta không thể trói ông ta lại rồi hành động tiếp được sao?
Cho dù bà ta không có dũng khí, không dám đánh người vậy tại sao bà ta không chọn ly hôn và dẫn con trai rời đi.
Ngược lại còn kéo con trai lún vào vũng bùn đó càng lúc càng sâu, một mực muốn dìm chết anh ta mới chịu cam lòng.
Sắc mặt của Hứa Thuận Bình trắng bệch, trong các thực khách cũng có không ít nữ giới, bọn họ rất có lòng đồng cảm, nghe được đầu đuôi ngọn ngành sự việc cũng đại khái đoán ra được chân tướng thế nào, tất cả đều đồng loạt đứng về phía Tô Niệm Tinh.
"Đúng đó, sát thương mà bạo lực gia đình mang tới cho trẻ con là lớn nhất. Hoặc là tương lai con trai bà cũng sẽ trở thành một người đàn ông bạo lực gia đình giống như cha anh ta, hoặc là sẽ trở nên tự tin và nhạy cảm.
Bà làm vậy không phải là đang hại anh ta hay sao?
Bà làm mẹ kiểu gì vậy?"
"Đúng, bạo lực gia đình chỉ có không có và vô số lần mà thôi, bản thân bà cam lòng bị đánh cũng thôi đi lại còn để con trai bị cũng bị đánh nốt.'...
Tiếng thảo phạt dồn dập như sóng triều kéo tới, trong lúc nhất thời Hứa Thuận Bình không biết phải phản bác lại mấy người này thế nào.
Ngay đúng lúc này, đột nhiên một người đàn ông hớt hải chạy từ bên ngoài vào, anh ta chống tay vào khung cửa, thở phì phò rồi gân cổ hét vào bên trong: "Thím Trương, Khang Tử đòi nhảy lầu kia kìa, thím mau qua xem sao đi.' Câu nói này giống như một quả bom ném vào đây khiến tất cả mọi người đều kinh hãi ngây người, sau khi phản ứng lại được, có người chạy ra ngoài muốn xem nốt phần sau, có vài người thì châm hơn một nhịp rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Muốn nói người chạy nhanh nhất đương nhiên thuộc về Hứa Thuận Bình rồi, nghe thấy con trai đòi nhảy lầu, cái đầu vẫn luôn phải cúi gục xuống với thấy thoải mái đó của bà ta cuối cùng cũng ngẩng lên. Ngay sau đó, bóng người nhanh chóng biến mất ngoài cổng, chỉ để lại một tàn ảnh.
Tô Niệm Tinh cũng đi theo qua đó, cô không đi xa bao nhiêu mà đứng ngay bên dưới tòa nhà.
Lúc này, cả con phố này đều đã chật kín người đứng vây xem náo nhiệt. Có hàng xóm, cũng có người qua đường, tất cả đều dừng bước chân rồi đồng loạt lùi về sau, ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai trẻ trên nóc tòa nhà.
Cuối con đường có vài chiếc xe cảnh sát lái tới, a sir mặc võ trang đầy đủ đang xếp hàng xông lên trên.
Các thị dân kiếng chân nghển cổ nhìn phía cảnh sát: "Chuyên gia đàm phán đã tới chưa? Đây chắc hẳn là công việc của bọn họ mà?”
Các hàng xóm lắm đầu: "Có mấy người lên trên đó rồi, không nhìn thấy tòa nhà đã bị phong tỏa rồi sao? Chắc hẳn đã vào trong rồi."
Tô Niệm Tinh nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên nhìn thấy chỗ lối vào của tòa nhà này đã được kéo dây cảnh báo, có vài viên cảnh sát mặc quân trang đang canh giữ bên dưới tòa nhà, không cho phép thị dân lại gần.
Chưa qua bao lâu, lại có một chiếc xe khác lái tới, lần này họ không chở cảnh sát mà chở đệm khí, nếu đối phương thật sự nhảy xuống, có nó thân là giảm xóc ít nhất cũng có thể kéo về một mạng. Tô Niệm Tinh nghiến chặt răng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi vắt vẻo bên trên, đung đưa hai chân.
Sao đứa trẻ này lại dùng cách này cơ chứ, nếu bất cẩn một cái ngã xuống thì một cái mạng này của anh ta cũng không còn nữa.
Cô siết chặt lòng bàn tay mình, trái tim gân như nhảy bay ra khỏi lồng ngực, trong lòng thầm nghĩ: Tuyệt đối đừng nhảy, tuyệt đối đừng nhảy.
Trên nóc nhà, Hứa Thuận Bình cuối cùng cũng được đi thang máy lên đây, chuyên gia đàm phán nhiều lân dặn dò bà ta: "Đừng nói những lời kích thích cậu ta, nhất định phải thuận theo cậu ta nói, cậu ta muốn gì thì bà cứ đồng ý hết."
Hứa Thuận Bình hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của các sĩ quan, bà ta chậm rãi đi lên tầng thượng, nhỏ giọng nói với con trai: "Khang Tử? Khang Tử? Mẹ tới rồi đây."
Trương Mãn Khang quay đầu liếc mắt nhìn bà ta với vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó nhanh chóng thu lại tâm nhìn: "Ông già đâu? Kêu ông ta lên đây."
Hứa Thuận Bình thật sự không biết chông đang ở đâu, bà ta nghĩ ngợi rồi nói: "Cha con đang làm việc, chúng ta vê nhà trước đi, có chuyện gì thì về nhà rồi nói."
Trương Mãn Khang lại lạnh lùng nhìn bà ta, nói ra yêu câu của mình: "Mẹ bằng lòng ly hôn với ông ta thì con sẽ về nhà với mẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận