Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1154: Tôi Có Thời Gian

Chương 1154: Tôi Có Thời GianChương 1154: Tôi Có Thời Gian
Lúc này ở thủ đô vẫn vô cùng ít taxi, chủ yếu là mọi người đều dùng xe đạp hoặc là xe máy di chuyển.
Giám sát Lương ngạc nhiên: "Em tra đường từ khi nào thế? Nhưng anh có thấy em hỏi ai đâu?"
Tô Niệm Tinh chớp mắt đầy tinh nghịch: "Em không nói cho anh cơ."
Cô kéo anh đi về phía trước, trên đường có quán bán đồ ăn thì cô sẽ dừng lại, nếu như vừa vặn là món cô thích vậy cô sẽ mua để nếm thử.
Thiên Đàn nằm ở công viên Thiên Đàn, công trình kiến trúc mang tính tiêu biểu nhất chính là Đại Tự Điện, lúc này công việc tu sửa còn lâu mới bằng được ba mươi năm sau, nhưng công trình vẫn rất hùng vĩ và tráng lệ.
Đừng nói là mấy vệ sĩ mà đến ngay cả một người đã từng trải sự đời như giám sát Lương cũng nhìn đến ngẩn người: "Đẹp thật đấy!"
So với nó thì mấy công trình cổ ở Hương Giang quá yếu thế, thế này mới có phong phạm của quốc gia lớn chứ, chẳng trách mà lại có thể làm lễ tế cho hai triều đại.
Anh lập tức đề nghị chụp pô ảnh: "Có thể chụp cả anh lẫn toàn bộ Đại Tự Điện vào không?”
Tô Niệm Tinh kêu anh đứng cách xa một chút, như vậy có thể lấy Đại Tự Điện làm bối cảnh, ảnh chụp ra sẽ càng đẹp mắt hơn.
Vì thế một nhóm người bọn họ tới bên này chụp tới chụp lui, đầu tiên là Tô Niệm Tinh chụp cho giám sát Lương, sau đó là anh chụp giúp cô, tiếp đến là chụp cho các vệ sĩ, sau đấy là nhờ người qua đường chụp hộ. Sau khi chụp xong lại đi dạo, Kỳ Niên Điện là một điện hình tròn có ba tầng mái, nóc điện là ngói xanh đỉnh vàng, điêu khắc chạm trổ rất tinh tế, trông vừa uy vũ vừa thần bí, hoa văn lại càng phồn hoa và nhã nhặn.
Đi dạo hơn bốn tiếng đồng hồ, chớp mắt cái sắc trời đã dần tối, Tô Niệm Tỉnh giục bọn họ mau chóng trở về một chút.
Vốn dĩ bọn họ còn muốn đi dạo thêm mấy nơi khác nữa nhưng cô lại cứng rắn từ chối, còn dạo tiếp là hai chân cô sẽ gãy luôn mất.
Về đến khách sạn, Tô Niệm Tinh tắm rửa xong xuôi mới nằm lên giường đọc bản kế hoạch mà các sinh viên đại học đã đưa trước đó.
Khỏi phải nói, ý tưởng của bọn họ đều rất tốt, có người muốn làm điện thoại di động, có người muốn làm hộp thư điện tử, có người muốn làm máy tính xách tay, còn có người muốn làm Alienware.
Mỗi một người đều rất có trí tưởng tượng, Tô Niệm Tinh muốn làm về trò chơi điện tử mà bên trong này lại có một người tên Lâm Chí Cường muốn làm hộp thư điện tử, rất phù hợp với ý cô.
Cô cầm điện thoại lên rồi bấm dựa theo dãy số để lại trên bản kế hoạch.
Đây là số điện thoại của quản lý ký túc xá, cô gọi qua bên đó đợi nửa tiếng đồng hồ mới có người nhận máy.
"Tôi là Tô Niệm Tinh, tôi đã xem bản kế hoạch mà cậu đưa cho tôi và muốn được bàn thêm với cậu. Chiêu mai cậu có thời gian không?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở dốc nặng nề, chắc là canh ta chạy bộ tới đây.
Tô Niệm Tinh đợi đối phương bình tĩnh lại rồi mới mở miệng.
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: "Tôi có thời gian." Nói chuyện vài câu với đối phương xong, Tô Niệm Tinh cúp máy.
Lâm Chí Cường ở đầu bên kia điện thoại cúp máy sau đó không nhịn được mà nhảy cẵng lên, vung đấm vài cái, quản lý ký túc sợ hãi nhìn anh ta.
Anh ta lúng túng gãi đầu sau đó chạy về phòng nói cho các anh em biết.
Anh ta vừa mới chạy về phòng ký túc xá đã hô to với các bạn cùng phòng đang gõ máy tính, bận viết mã kia: "Thành công, thành công rồi!"
Mấy người này vội vàng dừng động tác để nhìn anh ta: "Cái gì thành công?"
"Mấy hôm trước nghe giáo viên hướng dẫn nhắc đến địa chỉ của một phú bà người Hương Giang, có rất nhiều người đã tới cửa khách sạn chặn cô ta và tớ cũng đi. Tớ có cho cô ta xem bản kế hoạch của mình, vừa rồi cô ta đã gọi điện tới, nói là cảm thấy rất có hứng thú với ý tưởng của tớ." Trên gương mặt Lâm Chí Cường là niềm vui không thể kiềm chế được.
Các bạn cùng phòng cũng mừng rỡ không thua gì anh ta, bọn họ nháo nhào nhảy tới ôm đối phương, khoác vai bá cổ nhảy tưng tưng, không ngừng nói lời chúc mừng.
Đợi sau khi mọi người vui vẻ một lúc cuối cùng cũng có bạn cùng phòng nói: "Khi nào thì cậu đi gặp cô ta, lúc nào thì đầu tư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận