Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 660: Ý Kiến Này Hay Đấy

Chương 660: Ý Kiến Này Hay ĐấyChương 660: Ý Kiến Này Hay Đấy
Bà A Hương nắm lấy tay bà ta: "Bà tuyệt đối không thể làm như vậy được, làm thế sẽ khiến A Vượng càng bị bắt nạt hơn mất."
"Nhưng tìm nó tính sổ, giáo viên ở trường học sẽ trù dập A Vượng thì phải làm sao?" Bà A Lan hoảng hốt, không biết phải làm thế nào mới phải.
Tô Niệm Tinh thở dài: "Cháu trai bà đang học ở trường nào? Ngày mai cháu sẽ cùng bà đến trường đón cậu bé, cứ nói cháu là cô của A Vượng, như vậy các bạn học của nó cũng sẽ không dám bắt nạt nó nữa đâu!"
Trẻ con biết nhìn sắc mặt của người khác nhất, . chỉ cần A Vượng có người lớn chống lưng thì tụi nó sẽ không dám làm càn nữa.
Các hàng xóm lập tức khen ngợi: "Ý kiến này hay đấy, làm một mẻ, khỏe suốt đời, giáo viên cũng sẽ không gây khó dễ nữa."
Đúng lúc này, giám sát Lương từ bên ngoài đi vào nghe được mấy câu sau mới bảo: "Hay là ngày mai tôi cũng đi một chuyến? Thân phận cảnh sát của tôi càng hữu dụng hơn đấy."
Các hàng xóm ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Chú An đi tới chúc mừng giám sát Lương: "Nghe nói cậu với Tô thần toán đã cùng nhau tới Lệ Chi Oa phá án, chúc mừng nhé."
Giám sát Lương đáp lễ lại mọi người: "Là việc trong chức trách mà thôi."
Nói xong những lời khách sáo rồi, giám sát Lương lại hỏi bà A Lan rằng trường học của cậu bé ở đâu, sau khi có được địa chỉ, anh ngỏ ý ngày mai sẽ đến trường học một chuyến.
Bà A Lan cảm ơn rối rít rồi mới rời đi. Tô Niệm Tinh nhìn giám sát Lương với vẻ kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây vậy?”
"Đặt cơm." Giám sát Lương lấy sổ ra, ra hiệu cho A Trân chuẩn bị hàng mang đi dựa theo quyển sổ này.
A Trân gật đầu, sau khi chép xong danh sách lại kêu đầu bếp chuẩn bị.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Anh muốn đặt món thì cứ gọi một cuộc điện thoại là được mà, hà tất phải chạy tới đây một chuyến, quá lãng phí thời gian."
Giám sát Lương lại nói: "Gần đây đồn cảnh sát không có án." Anh chỉ ra bên ngoài: "Vừa vặn tôi tới tìm cô còn có chuyện khác, ra ngoài nói đi.'
Tô Niệm Tinh đoán ra được là chuyện của Suy Tử Vân vì thế nhanh chóng đi theo anh ra khỏi quán ăn, vòng vào ngõ nhỏ bên cạnh.
"Cô đã đọc báo hôm nay chưa?" Giám sát Lương hỏi cô trước.
Nghĩ đến báo chí là Tô Niệm Tinh lại cảm thấy trí thông minh của mình có khả năng không đủ dùng: "Anh nói coi, ông ta có nhiều tiền như thế, nếu cần đất thì cứ bỏ tiên ra mua là được mà, cần gì phải chơi loại âm mưu quỷ kế này chứ.”
Giám sát Lương bật cười: "Mảnh đất đó ít nhất cũng phải hơn chục tỷ lận đấy, tiền của phú hào số một cũng không phải lá cây rụng đầy đất chứ? Có thể cướp thì ai lại bằng lòng tiêu nhiều tiên như vậy."
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt, cái gì cơ? Hơn chục tỷ lận á? Đắt như vậy?
"Phong thủy ở mảnh đất đó quả thật không tôi nhưng cũng không đáng giá nhiều tiên như vậy chứ? Dù sao thì chỗ đó cũng vắng vẻ quá mà." Tô Niệm Tinh thật sự không dám tin.
Vịnh Đồng Đông là khu vực thích hợp cho thương nghiệp nên giá đất đắt cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Lệ Chi Oa quá hẻo lánh.
Giám sát Lương lại phổ cập kiến thức cho cô: "Lệ Chi Oa này đúng là khá hẻo lánh nhưng nó dựa núi gần sông, cộng thêm lại là mảnh đất nơi phú hào số một phát tài, phúc trạch rất dày. Diện tích của nó còn rất lớn nữa.
Cô có biết năm ngoái ở khu Central có một mảnh đất được bán đấu giá, diện tích thậm chí còn chưa bằng một phần một trăm của nó mà đấu giá tận hai tỷ không?
Hơn chục tỷ mà tôi nói là còn ít đấy. Sir Trương bảo nếu như mảnh đất này được khai thác tốt thì ba mươi tỷ cũng không thành vấn đề. Ông ta tìm được bài phỏng vấn ngày trước mà Vương Dương Thịnh từng nhận có nói Lệ Chi Oa là bảo địa phong thủy, mộ tổ tiên được chôn ở đây thì con cháu đời sau sẽ được lời."
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu.
Giá đất ở Hương Giang thật đắt: 'Chẳng trách mà giá nhà lại đắt như vậy."
Giá đất đã đắt như vậy rồi, giá nhà còn có thể rẻ được sao?
Mấy nhà phát triển dự án bất động sản kia cũng không phải kẻ ngu ngốc, không có khả năng sẽ làm ăn lỗ vốn đâu.
Giám sát Lương lại bổ sung: "Mỗi năm chỉ riêng tiền vé vào cửa đã hơn 1200 đồng rồi, đấy là còn chưa bao gồm cả tiền bán vải và thu nhập ở nông gia lạc, một năm doanh thu ít nhất cũng phải một trăm triệu."
Một khu đất đáng giá như vậy cũng khó trách Quách Xương Thắng lại vắt nát óc ra nghĩ kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận