Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 116: Có Tài Cũng Phải Có Thổi Phồng Mới Được

Chương 116: Có Tài Cũng Phải Có Thổi Phồng Mới ĐượcChương 116: Có Tài Cũng Phải Có Thổi Phồng Mới Được
Ánh mắt cô ta nhìn Tô Niệm Tinh càng ngày càng nóng rực: "Cô lợi hại hơn bọn họ nhiều, mấy đại sư không lợi hại bằng cô đều kiếm được đầy ắp túi tiền, tương lai cô chắc chắn cũng sẽ được như vậy, nhưng vẫn phải từ từ tích góp danh tiếng."
Nếu Tô Niệm Tinh bốc được một phú hào giống như Trương Câu Lâm thì danh tiếng của cô trong tương lai chưa chắc đã thua Trương Câu Lâm.
Dù sao thì sở dĩ Trương Câu Lâm trở thành "thuật sĩ số một Hương Giang” cũng không phải vì ông ta thần đến mức nào mà là ông ta đã chỉ dẫn Lý Lê Giang phát tài.
Lý Lê Giang có qua có lại tuyên truyền về sự tích của ông ta, lúc này mới khiến người người đều biết đến.
"Có tài cũng phải có thổi phông mới được. Bây giờ sớm đã không còn là thời đại 'vàng sớm muộn gì cũng phát sáng' nữa rồi.
Ngày nào trên báo cũng bóc trân mấy tin tức giả tạo, thị dân đã không thể phân biệt rõ được ai là thật ai là giả, nhất là khi cô còn là thầy bói, không có cách nào cung cấp được bằng chứng.
Nếu là người có danh vọng nói vài câu dễ nghe về cô vậy sẽ còn đáng tin hơn đăng quảng cáo trên báo nhiều."
Quả nhiên Hà Linh Vân làm nghề truyền thông nên nói đạo lý rất rõ ràng, đâu ra đấy, khiến người không có cách nào phản bác.
Tô Niệm Tinh nói lại chuyện mình chỉ điểm bến mê cho Võ Sùng Xương: "Chẳng qua, trong một khoảng thời gian ngắn xưởng điện tử vẫn chưa thể xây dựng xong, cách ngày anh ta phát tài vẫn còn xa lắm." Hà Linh Vân biết Võ Xương Sùng, trước đây nhà hàng nhựa mà anh ta kinh doanh rất nổi tiếng, từng đăng quảng cáo trên tạp chí, báo và tivi, tuy rằng không tính là phú hào đỉnh cấp nhưng cũng được xem là có chút danh tiếng nhỏ.
Cô ta lắc đầu: "Cô xem bói cho Võ Xương Sùng cho dù anh ta thật sự kiếm được nhưng ảnh hưởng cũng có hạn thôi vì vốn dĩ anh ta đã giàu có rồi. Cô cũng không phải xem bói giúp anh ta từ giai đoạn anh ta chưa có gì, người đọc chưa chắc đã nhận định phán đoán của cô."
Cô ta tích cực đưa ra chủ ý cho Tô Niệm Tinh: "Thật ra với dung mạo của cô có thể đi làm diễn viên, cộng thêm cô xem bói còn chuẩn như vậy nữa, có thể bói ra được bộ phim nào sẽ nổi từ trước.
Chỉ cần một bộ phim của cô nổi lên là cô có thể thu được đông đảo người hâm mộ.
Tôi có một người bạn là tay săn ảnh, chuyên môn viết tin tức về các minh tinh, quen biết được vài người có kinh nghiệm. Nếu cô muốn tiến vào giới này thì tôi có thể giới thiệu cho các cô quen nhau."
Tô Niệm Tinh sững sờ, cô không cần bói cũng biết bộ phim nào sẽ nổi luôn nhé, nhưng nữ giới không có gia thế và tài lực tiến vào một cái thùng nhuộm to như giới giải trí này rất khó bảo toàn bản thân.
Kiếp trước cô cũng hay nhàn rỗi nói chuyện phiếm với mấy cậu ấm cô chiêu, đi làm diễn viên khách mời trong phim thần tượng thanh xuân. Khi ấy đúng là rất vui, nhưng không ngờ bộ phim còn chưa khai máy thì cô đã buồn nôn mắc ói rồi.
Ở giai đoạn này, giới giải trí Hương Giang chỉ có khó lăn lộn hơn nội địa ba mươi năm sau mà thôi, nghe nói rất nhiều ông lớn trong giới giải trí đều dính bối cảnh xã hội đen, sao lớn quay phim khiêu dâm, nữ minh tinh bị xâm hại tình dục, còn có người bị tát bay mặt, bắt quỳ xuống...
Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, không có gia cảnh chống lưng, ký hợp đồng rồi cũng tương đương với ký giấy bán thân, có ngu mới chui đầu vào đó.
Giới giải trí quả thật kiếm được tiền nhanh nhưng cũng không nhất định cứ phải tiến vào giới này mới có thể trở thành phú bà.
Tô Niệm Tinh quả quyết từ chối: "Nơi ánh đèn có thể chiếu đến đều toàn là rận bò lên, có thể tưởng tượng ra được bên trong gay go cỡ nào."
Hà Linh Vân nghẹn họng nhìn trân trối, vậy mà lại không có cách nào phản bác.
Bà A Hương cũng cảm thấy không nhất thiết phải vào giới giải trí: "Cứ từ từ tích nhân khí, sớm muộn gì cũng nổi thôi cháu à."
Ba người đang nói chuyện thì luật sư của Tưởng Mộng Vân qua đây tìm bọn họ, ngày mai sẽ mở phiên tòa thẩm tra xử lý, hy vọng bọn họ có thể ra tòa làm chứng.
Tô Niệm Tinh và bà A Hương hiển nhiên đều đồng ý.
Bà A Hương có hơi lo lắng cho Tưởng Mộng Vân: "Liệu cô ta có bị phán có tội không?”
Luật sư cũng không tiện đảm bảo chắc chắn có thể thắng một trăm phần trăm, chỉ nói mình sẽ cố hết sức: "Cô ấy là một thai phụ, bồi thẩm đoàn sẽ đồng cảm với cô ấy cho nên xác suất cô ấy thắng vẫn rất lớn."
Nói xong, anh ta rời đi ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận