Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1085: Cô Bé Đã Biết Thân Thế Của Mình Rồi

Chương 1085: Cô Bé Đã Biết Thân Thế Của Mình RồiChương 1085: Cô Bé Đã Biết Thân Thế Của Mình Rồi
Kern lại có hơi lo lắng: "Liệu có phải gia đình các cô đã xảy ra biến cố gì rồi không?”
"Không có, cũng không có ai qua đời cả." Shirley thật sự gấp đến phát điên lên mất.
Hai đứa con trai vào giai đoạn thanh xuân đã nghịch ngợm gây chuyện rồi, giờ không ngờ con gái cũng xảy ra vấn đề luôn, lẽ nào là do cách giáo dục của bà ta không đúng?
Tô Niệm Tinh rút tay về rồi lắc đầu: "Cô bé quả thật không có vấn đề gì cả"
“Nhưng nó không nói chuyện."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Cô bé đã biết thân thế của mình rồi."
Shirley sững sờ, nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ khó tin: "Làm sao con bé biết được?"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Trước đó cô bé xảy ra một chút vấn đề nhỏ đã đến bệnh viện kiểm tra nhóm máu, sau đó phát hiện ra nhóm máu của mình không trùng với của các cô, cho nên cô bé mới biết mình không phải con đẻ."
Bởi vậy cô bé mới trở nên nhẫn nhịn, rõ ràng bị các anh bắt nạt nhưng lại nói đó là lỗi của mình.
Shirley che miệng, trừng to mắt: "Không phải như thế, con bé không nên nghĩ như vậy.'
Bà ta thừa nhận mình có hơi ích kỷ: "Trước đây tôi vẫn luôn che giấu chuyện này, không nói cho nó biết chân tướng là vì tôi muốn nó coi tôi như mẹ ruột của mình. Từ lúc nó còn ẫm ngửa đã được tôi chăm sóc rồi, tôi vẫn luôn coi nó như con đẻ của tôi, tôi làm vậy cũng không tính là sai chứ?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Bà không sai nhưng sau khi cô bé biết được chân tướng đã sinh ra cảm giác tự ti, cảm thấy mình không xứng được đứng ngang hàng với hai anh trai."
Shirley đau lòng đến mức hai mắt đỏ hoe: "Đứa con đáng thương của tôi, tôi phải nói cho nó biết nó chính là con gái của tôi, nó không tự tỉ."
Bà ta lau nước mắt, trả tiền xem bói rồi vội vàng rời đi. ...
Chuyện của khách hàng đã được giải quyết xong, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương cùng nhau đi vào nhà bếp nấu cơm, cô làm trợ thủ còn giám sát Lương phụ trách nấu, hai người vừa nấu vừa chơi.
Sau khi ăn cơm xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sau khi Kern về phòng lại bắt đầu tổng hợp tài chính dưới tên mình.
Mấy năm nay ông ta bận làm việc, phần lớn đều đầu tư vào bất động sản và cổ phiếu là chính, còn có ít tiên mặt và công xưởng, hiện giờ ông ta muốn hủy bỏ những hạng mục không kiếm được tiền rồi đổi thành tiền mặt, nhưng trong lúc nhất thời, việc này vẫn có hơi rắc rối.
Ông ta bận rộn một phen đến tận hơn chín giờ tối thì đột nhiên căn phòng rõ ràng trở nên sáng hơn vừa rồi một chút. Ông ta ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ rồi nghiêng đầu nhìn qua: "Ôi mẹ ơi, sao... sao lại cháy thế kia?"
Trên tâng, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương vẫn chưa chìm vào giấc ngủ mà hai người rúc trong căn phòng ấm áp cảm nhận hơi ấm của nhau. Ngay khi giám sát Lương đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị chào đón khoảnh khắc tươi đẹp nhất thì bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập: "Đại sư, đại sư, cô đã ngủ chưa?” Tô Niệm Tinh kéo chăn lên cười trộm, sắc mặt của giám sát Lương thì lại nặng nề u ám, anh để trân nửa người trên đi đến trước cánh cửa, tháp giọng hỏi: "Sao thế?"
"Nhà bên cháy rồi!" Kern nói xong lại vội vàng đi xuống lầu.
Phòng bên cạnh là phòng của vệ sĩ, bọn họ cũng bị tiếng ồn đánh thức. Đợi khi xuống dưới lầu và đi ra khỏi cửa nhà thì trước cửa nhà bên cạnh đã có xe cứu hỏa đỗ đấy, nhân viên cứu hỏa đang dập lửa.
Bà Martin khoác cái thảm lông cừu, hai chân để trần lạnh đến mức run cầm cập, tóc tai của bà ta cũng ướt nhẹp, phỏng chừng là chạm vào chuông báo động nên bị ưới.
Kern đi lên an ủi bà Martin: "Cô vẫn ổn chứ?"
Bà Martin giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, sau khi nhìn thấy Kern, bà ta nhào vào lòng đối phương rồi gào khóc.
Kern luống cuống tay chân đành dẫn người vào trong biệt tự rồi đưa cho bà ta một cốc nước nóng, sau đó lại tìm một đôi dép lê cho đối phương thay, còn đết lò sưởi đã nguội lạnh lên một lần nữa.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương dựa sát lại gân nhau nhìn Kern chăm sóc bà Martin một cách cẩn thận, cô liếc mắt nhìn Đại Đao, đối phương nhún vai với cô, ý là "cô xem, tôi đoán đúng rồi đó."
Bà Martin đói đến mức bụng kêu rột rột, bà ta xoa bụng với vẻ hơi xấu hổ.
Kern hỏi: "Cô vẫn chưa ăn sao?"
Ba Martin máy móc gật đầu.
Kern chạy vào nhà bếp nướng một cái bánh trứng gà cho bà ta, còn cắt thêm bánh mì gối và pha một cốc sữa bò. Bà Martin ăn ngấu nghiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận