Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 396: Sao Lại Khó Lắp Như Vậy Nhỉ

Chương 396: Sao Lại Khó Lắp Như Vậy NhỉChương 396: Sao Lại Khó Lắp Như Vậy Nhỉ
Mười ngón tay của anh ta khéo léo trông như đang thêu thùa vậy, chiếc lập phương Rubik xoay tới xoay lui trong bàn tay của anh ta, nhanh đến mức khiến người hoa hết cả mắt.
A Trân say như điếu đổ: "Thật lợi hại!"
A Hỉ tức đến mức bóp chặt con mèo thần tài.
Bà A Hương ở đẳng sau gọi anh ta: "Được rồi này!"
Nhưng anh ta cũng không qua đó bưng cơm nên bà ta chỉ đành tự mình bưng đĩa đi qua đó, vừa quay đầu đã phát hiện ra A Hỉ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào A Trân và chàng trai trẻ kia, trong lòng bà ta hiểu ra, lại lặng lẽ lắc đầu.
Chàng trai trẻ tới vội vàng mà đi cũng vội vàng. Ăn cơm xong, anh ta vội lên đường đi thi, rất nhanh đã biến mất khỏi quan ăn, nhưng trước khi anh ta đi đã tặng chiếc Rubik cho A Trân.
A Trân nghịch một lúc nhưng có làm thế nào cũng không không hoàn thành được một mặt, trên trán túa đây mồ hôi: "Sao lại khó lắp như vậy nhỉ?"
A Hỉ chủ động đi lại gần, nhưng phát hiện ra mình cũng không biết xoay làm sao.
Tô Niệm Tinh đi qua đó, hai người đều giật mình, lập tức giấu khối Rubik ra sau lưng nhưng vẫn bị phát hiện.
Tô Niệm Tinh quan sát hai người họ: "Làm cái gì mà lén lén lút lút như vậy?"
A Trân lấy khối Rubik ở sau lưng ra rồi chậm rãi giải thích: "Vừa rồi có một vị khách tặng cho tôi, tôi cảm thấy rất thú vị."
Tô Niệm Tinh hiểu ra: "Lúc không có khách có thể chơi, nhưng có khách thì đừng chơi."
A Trân thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ta gần như khá có hứng thú với Rubik: "Tôi không tin mình không xoay ra được.'
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Cô muốn xoay thì có thể đọc sách trước, có mẹo cả đấy."
A Trân mới chẳng muốn tốn tiền oan đâu, cô ta chuyển chủ đề: "Còn tivi thế nào rồi?"
"Ngày mai sẽ chuyển tới, đến khi ấy thợ sẽ qua đây lắp đặt." Tô Niệm Tỉnh mua một chiếc tivi màu ba mươi sáu inch và đầu đĩa CD, cả hai thứ này tốn của cô một vạn ba.
Ở thời đại này đồ điện tử đúng là đắt lòi mắt thật.
A Trân vô cùng sung sướng.
Ngày hôm sau, tivi được lắp đặt, sau khi chạy thử tín hiệu xong, các hàng xóm nhìn thấy trong quán có động tĩnh bèn lũ lượt kéo tới.
"Cái tivi này to quá, lại còn có màu nữa chứ, quán cô chiếu phim gì thế? Tôi cũng muốn tới xem."
Đường Paterson có cửa hàng bán băng đĩa nên cô kêu A Hỉ đi mua mấy cái đĩa, rất nhanh đã thiết lập ra quy tắc: "Buổi sáng chiếu [Bến Thượng Hải], buổi trưa chiếu [Thần Điệp Hiệp Lữ], còn buổi tối phát sóng thời sự và phim điện ảnh mới nhất."
Các hàng xóm đồng loạt gật đầu: "Được được được, [Bến Thượng Hải] hay lắm, tôi nhất định sẽ tới." Bắt đầu từ ngày hôm ấy, sau khi quán ăn mở cửa, gần như các hàng xóm đều đúng giờ tới đây báo cáo.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy mức doanh thu mới ra lò mà hài lòng gật đầu.
Ồn thì đúng là có hơi ồn thật, nhưng chỉ cần kiếm được tiền thì chút tạp âm của tivi này cũng không tính là gì.
Nhưng [Thần Điệp Hiệp Lữ] năm 83 đúng là thơm thật, không ngờ Lưu Đức Hoa cũng từng diễn Dương Quá, đúng là đẹp trai ghê ấy, Trần Ngọc Linh cũng rất đẹp.
"Đại sưt Đại sư!"
Trong lúc Tô Niệm Tinh đang xem phim đến nhập tâm, gần như không để ý đến có người đang gọi mình, thẳng cho đến khi có người vỗ vào lưng cô thì cô mới chợt phản ứng lại.
Là Trương Phân, chính là người mẹ tân thủ bị hàng xóm trộm mắt đứa bé sơ sinh kia.
Tô Niệm Tinh lập tức thu lại tâm nhìn: "Chuyện của cô đã giải quyết xong chưa?"
Trương Phân còn chưa kịp đáp lời thì hàng xóm ngồi dãy đằng sau đã đưa ra kiến nghị: "Có chuyện gì thì các cô ra ngoài nói đi, tôi chẳng nghe thấy gì cả.
"Đúng đói Ra ngoài nói đi."
Tô Niệm Tinh bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra chút nghi ngờ: Mấy người này không nhận ra được Trương Phân sao? Hay là bọn xem phim quá mức nhập tâm rồi?
Đáng tiếc là không có ai giải đáp cho cô hết. Tô Niệm Tinh dẫn Trương Phân vào trong con ngõ nhỏ bên cạnh: "Thế nào rồi? Cảnh sát đã xác định được thân phận của đứa bé chưa?"
Khoảng thời gian này, sự dày vò mà Trương Phân phải chịu đựng còn lớn hơn mấy hàng xóm láng giềng này rất nhiều.
Sau khi xảy ra chuyện, cha mẹ chồng chỉ trích cô ta không trông nom đứa con cẩn thận, tuy rằng chồng không trách cứ cô ta nhưng thái độ rõ ràng đã hờ hững hơn trước đây.
Mà Trương Phân biết rất rõ đứa nhỏ ở ngay nhà bên cạnh nhưng vì không đánh rắn động cỏ mà cô ta chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết, cũng không nói cho bất cứ một ai khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận