Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1167: A Tinh, Đừng Ngủ Nữa

Chương 1167: A Tinh, Đừng Ngủ NữaChương 1167: A Tinh, Đừng Ngủ Nữa
Nghe thấy anh nói như vậy, những người khác cũng lấy một ít về thử nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Không phải tất cả mọi người đều thích ăn loại nước chấm này đâu, các anh cứ ăn theo sở thích của mình là được."
Ăn xong lẩu thịt cừu, một nhóm người lại về khách sạn.
Sáng ngày hôm sau, bọn họ đến xưởng sản xuất xe đạp và xưởng phích nước để bàn giao công việc.
Lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đạp dẫn bọn họ đi thăm từng nơi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì Tô Niệm Tinh mới ký tên, sau đó lại đến chính phủ thành phố và ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước Trung Quốc để ký hợp đồng.
Toàn bộ thủ tục làm xong xuôi cũng đã đến giờ cơm trưa, Tô Niệm Tinh mời các lãnh đạo của xưởng sản xuất xe đạp cùng đi ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm hiển nhiên cũng nói ra đủ các lời nhờ vả bọn họ chăm sóc tốt cho xưởng sản xuất xe đạp, sau đó lại nói ra dự định sau này của bọn họ.
Phái một người mà mình tin tưởng qua đây quản lý rồi sau đó thành lập bộ phận phát triển, để cho người có năng lực ra ngoài xã giao: "Tài chính của xưởng chúng ta hùng hậu, các vị đều là những người có năng lực cả, chỉ cần có thể làm ra cống hiến cho xưởng thì tôi sẽ có phần thưởng hậu hĩnh."
Nghe thấy cô còn định mua đất nữa, các lãnh đạo có liên quan quả thật rất nóng lòng muốn thử, bọn họ nháo nhào hỏi cô phần thưởng được bao nhiêu. Tô Niệm Tinh lấy đất đai hiện có của mình ra làm ví dụ: "Tôi sẽ thưởng cho mọi người theo tỷ lệ 1% đi, nếu cái giá mà mọi người bàn được rẻ hơn so với nó, tiết kiệm được một phần thì tôi sẽ thưởng 10% cho mọi người.
Mảnh đất mà cô mua này có giá ba nghìn vạn, 1% chính là ba mươi vạn. Thời buổi này tiên lương bình quân của công nhân chỉ khoảng hai đến ba trăm đồng, ba mươi vạn đã có thể mua được ba căn nhà rồi. Cho nên tiền thưởng này có thể nói là khá hậu hĩnh, càng khỏi cần nói nếu lấy được với giá rẻ thì phần trăm sẽ càng cao hơn.
Trước đó mấy lãnh đạo này còn tưởng Tô Niệm Tinh sẽ gạt bọn họ ra bên rìa vì dù sao trước đó cô hoàn toàn không có ý muốn thuê lại bọn họ, còn muốn sa thải toàn bộ công nhân viên và lãnh đạo nữa.
Bây giờ nghe thấy cô cho nhiều phần trăm như thế, bọn họ còn ra vẻ lãnh đạo gì nữa, giúp cô lấy đất rồi ăn phần trăm càng ngon hơn.
Một bữa cơm này cả chủ và khách đều rất vui.
Để cho thỏa chí, Tô Niệm Tinh còn uống ít rượu vang, sau khi về khách sạn, cô lăn ra ngủ khò khò.
Đợi khi cô tỉnh dậy còn là bị giám sát Lương lay dậy: "A Tinh, đừng ngủ nữa, ngủ nữa là buổi tối sẽ mất ngủ đấy."
Tô Niệm Tinh bóp trán tỉnh lại, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc này mới thấy mình tỉnh táo hơn được một chút.
Rửa mặt xong, cô lại dưỡng tóc, sau khi chắc chắn mái tóc xoăn của mình không mất tạo hình mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ cửa phòng lại để mở, giám sát Lương đang đứng ở cửa nói chuyện với người ta.
Cô đi qua đó nhìn thì thấy là dân cảnh Triều Dương: "Các anh đã bắt được bọn lừa đảo rồi à?"
Vậy mà mấy người này còn biết qua đây thông báo cho cô, đúng là quá có ý luôn ấy.
"Các anh đã giải cứu được bao nhiêu phụ nữ và trẻ em?" Video mà cô nhìn thấy là từ ba ngày trước, trong mấy hôm đó, anh Lục kia chắc chắn lại liên tục mua bán rồi.
Dân cảnh nở nụ cười với cô: "Tổng cộng giải cứu được tám người phụ nữ, số trẻ em bắt được tại trận là hai mươi ba người. Sau khi chúng tôi thẩm vấn, bọn họ khai ra đã bán mười ba đứa trẻ, gã có sổ sách đàng hoàng nên chúng tôi đã phái dân cảnh đi lục tìm dựa theo địa chỉ đó rồi, chỉ có một đứa trẻ khá là đặc biệt, nghe nói ngày kia cô đi rồi nên chúng tôi muốn nhân lúc trước khi cô đi để nhờ cô bói thêm một quẻ nữa."
Bây giờ gần như mỗi ngày quẻ của Tô Niệm Tinh đều không dùng hết, sau khi nghe được câu này, cô quả quyết đồng ý: "Được chứ."
Một nhóm người Tô Niệm Tinh đi lên xe cảnh sát, dân cảnh ngồi trên xe nói ra tình hình của đứa bé này.
Khi đứa trẻ này bị bắt vẫn còn là một đứa bé rất khỏe mạnh nhưng bọn bắt cóc muốn kiếm được nhiều tiền hơn nên đã hóa trang cho cậu bé thành người què đi ăn mày, cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà một ngày nào đó cậu bé không nói chuyện nữa, bên mua chê cậu bé bị câm, không chịu mua nên bọn bắt cóc tức giận đánh cậu bé què chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận