Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1300: Không Có Tình Cảm Gì

Chương 1300: Không Có Tình Cảm GìChương 1300: Không Có Tình Cảm Gì
Cô hất cằm: "Tôi đoán Mạc Mạc không phải con gái của bà đâu, nó là con gái đẻ của anh ba đúng không? Mà bà cứ khăng khăng muốn tôi phải đưa nó sang Cam-pu-chia mà không phải là tới nước khác, chỉ sợ là vì bà cô kia đang giúp các bà trông cần sa ở Campuchia.
Về phần người mà bọn họ muốn tôi dẫn về, e rằng đó mới là con gái chân chính của bà thì có? Con gái bà vẫn luôn bị bọn họ khống chế trong lòng bàn tay, cho nên bà vào đồn cảnh sát rồi mới ngậm chặt miệng như thế."
Giám sát Lương nhìn một màn này trong camera, tất cả đều đã hợp lý cả rồi.
"Nếu tôi thật sự đưa Mạc Mạc sang Campuchia như ý bà muốn vậy một lợi thế cuối cùng của đồn cảnh sát cũng sẽ mất luôn."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Bây giờ bà đã rơi vào vòng lao lý rồi, muốn chuộc con gái về thì hãy khai hết những gì mà mình biết ra. Bằng không tôi sẽ mặc kệ Mạc Mạc, đến khi ấy Mạc Mạc sẽ được cô nó phái người qua đây nuôi dưỡng, còn con gái bà có khả năng sẽ không bao giờ vê được đâu."
Lâm Thư Văn nhìn chằm chằm vào cô không rời, vẫn nhắc nhở cô: "Đó là em gái mày đấy!"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Không có tình cảm gì, làm sao tôi có khả năng sẽ mạo hiểm vì nó được chứ."
Lâm Thư Văn im lặng một lúc rất lâu mà không nói gì cả.
Tô Niệm Tinh cũng không sợ bà ta không đồng ý.
Trên danh nghĩa thì Mạc Mạc chính là con gái của Lâm Thư Văn, bây giờ Lâm Thư Văn đã dính vào vòng lao lý rồi, cô là đứa con gái đã trưởng thành của bà ta, có tiên, có địa vị nên hoàn toàn có thể trở thành người giám hộ của Mạc Mạc.
Nếu cô không chịu thả người thì cô của Mạc Mạc không có khả năng dẫn được cô bé đi.
Cô nhếch miệng, trên gương mặt là nụ cười chế giễu không hề che giấu: "Bà kêu tôi đưa Mạc Mạc sang Campuchia, ngoại trừ để tráo đổi con ra thì còn muốn cô của Mạc Mạc bắt tôi lại để uy hiếp giám sát Lương, đúng chứ?
Bà muốn ép anh ấy phải thả mình và anh Nhất ra, chiêu này của bà đã tính cả suy nghĩ của tất cả mọi người vào hết rồi."
Lúc Lâm Thư Văn bỏ trốn không tiện dẫn cả Mạc Mạc theo nhưng kế hoạch này của bà ta lại là một hòn đá ném hai con chim. Giám sát Lương là cảnh sát, anh muốn thả một người đi thì chỉ cần giở chút thủ đoạn nhỏ ra là xong, nhưng bà ta đã tính sai lòng lương thiện của Tô Niệm Tinh rồi.
Lâm Thư Văn nhìn cô, trong mắt là vẻ sợ hãi khôn cùng và cũng có cả tức tối vì bị vạch trần suy nghĩ nữa.
Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, giám sát Lương võ lên vai cô rồi kêu Đại Đao hộ tống cô về nhà: "Chuyện còn lại cứ giao lại cho anh là được."
Tô Niệm Tinh đã giải quyết xong tâm sự, cũng không còn gì rối rắm thêm nữa nên dẫn các vệ sĩ rời khỏi đồn cảnh sát.
Chớp mắt cái đã qua thêm một ngày, giám sát Lương về nhà nói với cô rằng Lâm Thư Văn đã quyết định sẽ hợp tác với cảnh sát, bà ta sẽ giao sổ sách và tài khoản nước ngoài ra. Ngoại trừ tài khoản ngân hàng mà Mạc Mạc nhắc tới thì vẫn còn mười mấy tài khoản nước ngoài nữa, tiền của bọn họ đều được chuyển qua đó hết.
Tuy rằng không thể chuyển được tiền về nhưng có thể trở thành bằng chứng kết tội.
"Mẹ em ít nhất sẽ phải ngồi tù ba mươi năm." Giám sát Lương nhìn Tô Niệm Tỉnh với vẻ lo lắng.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Đây là án mà bà ta phải chịu thôi. Bà ta đã hại nhiều người như thế, ở nội địa, bán nhiều ma túy như thế sẽ bị bắn bỏ đó."
Cô xoa cằm: "Em muốn đưa Mạc Mạc đến Campuchia, anh có muốn đi cùng em không?”
Nói thật thì kêu cô dẫn mấy vệ sĩ đi cùng, cô vẫn thấy hơi sợ.
Giám sát Lương đã sớm nghĩ xong rồi: "Anh sẽ sắp xếp cho người đưa Mạc Mạc qua đó, em không cần đi đâu."
"Hả?" Tô Niệm Tinh ngạc nhiên: "Vậy sao mà được? Em đã đồng ý với bà ta là sẽ đưa người đến Cam-pu-chia rồi mà."
"Bà ta chỉ muốn em giúp mình dẫn con gái về mà thôi." Giám sát Lương nhắc nhở cô: "Mấy người kia có quyền có thế ở bản địa, lại còn có súng nữa, còn em thì chẳng có gì cả, cho dù có dẫn vệ sĩ qua bên đó thì cũng không an toàn, anh sẽ tìm người trao đổi hai đứa nhỏ hộ em."
Giám sát Lương móc một bức ảnh từ trong ví tiền ra: "Đây là ảnh mà mẹ em đưa cho anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận