Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1297: Liệu Có Khả Năng Bà Ta Cũng Tham Gia Vào Đường Dây Này Không Nhỉ

Chương 1297: Liệu Có Khả Năng Bà Ta Cũng Tham Gia Vào Đường Dây Này Không NhỉChương 1297: Liệu Có Khả Năng Bà Ta Cũng Tham Gia Vào Đường Dây Này Không Nhỉ
Sau khi Đại Lâm ghi chép xong mới hỏi: "Người này có quan hệ gì với cô vậy?"
"Là mẹ tôi."
Đại Lâm ngỏ ý sau này sẽ điều tra giúp cô.
Buổi tối, anh ta đích thân đến cửa hàng nói cho Tô Niệm Tinh biết thông tin mà mình đã điều tra ra được.
Sau khi Lâm Thư Văn vượt biên đến Hồng Kông vẫn luôn làm gái ở club đêm, sau này bà ta rời khỏi club đêm đó, đã sinh một đứa con gái nhưng không có tin tức gì cả, nghe đồn bà ta đang làm việc cho anh Long.
"Cô muốn biết nhiều thông tin chi tiết hơn thì có thể kêu sir Lương hỏi cho."
Tô Niệm Tinh muốn tìm An Bác lắm nhưng gần đây anh đang điều tra án ma túy, vẫn luôn bận rộn không ngừng.
Cô xoa cằm: "Liệu có khả năng bà ta cũng tham gia vào đường dây này không nhỉ?"
Đại Lâm không biết rõ cho lắm.
Tô Niệm Tinh hỏi Mạc Mạc nhưng đứa bé này còn quá nhỏ, Trân Quảng Mai không muốn cô bé tham gia vào mấy chuyện này cho nên toàn một hỏi ba không biết.
Cô hỏi Mạc Mạc rằng cha đẻ của cô bé là ai, nhưng đứa trẻ này cũng chỉ biết mỗi biệt danh. Cũng may là một tuần sau, cuối cùng thì giám sát Lương cũng trở về, nhìn thấy trong nhà có thêm một đứa trẻ mà anh hơi ngạc nhiên: "Con cái nhà ai thế này?"
Mạc Mạc dè dặt ăn cơm, không nói gì cả.
Tô Niệm Tinh dẫn giám sát Lương về phòng.
Giám sát Lương chỉ cho rằng đứa bé kia là khách nên không coi là chuyện to tát gì cả, anh báo tin mừng cho Tô Niệm Tinh trước: "Trước đó không phải thư ký đã khai chị Lâm rồi sao? Anh biết được tung tích của bà ta từ miệng nhân chứng. Mấy hôm nay vẫn luôn bận rộn điều tra, cuối cùng cũng bắt được bà ta ở Nguyên Lãng, chỉ chậm hơn một chút nữa thôi là bà ta trốn về nội địa rồi."
Tô Niệm Tinh thấp thỏm trong lòng: "Chị Lâm có phải tên là Lâm Thư Văn không?”
Giám sát Lương nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Bây giờ em bói toán không cần động vào tay đối tượng xem bói nữa rồi sao?"
Anh biết A Linh xem chỉ tay chuẩn nhất nhưng cô nhất định phải chạm vào tay đối phương mới được, nếu không chạm vào được người đó thì cũng phải chạm vào tay của người gần gũi, nhưng lần này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Niệm Tinh xoa mi tâm: "Không phải."
Cô kể lại rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện giữa mình và Lâm Thư Văn ra.
Giám sát Lương hơi trừng to mắt, theo bản năng nhìn ra bên ngoài: "Đứa bé đó là em gái của em?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Bà ta còn kêu Mạc Mạc đưa một số tài khoản nước ngoài cho em, nói là tiền bên trong này chia làm hai, một nửa của em, một nửa của Mạc Mạc, có phải tài khoản này là thứ mà các anh đang muốn tìm không?”
Giám sát Lương theo bản năng ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt cũng nặng nề hơn vài phần: "Sau khi bọn anh bắt được bà ta, bà ta vẫn không chịu mở miệng nói gì cả, phỏng chừng là đã quyết tâm muốn chết rồi."
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào anh: "Nếu em đã là người giám hộ của Mạc Mạc vậy em cho phép anh điều tra dòng tiền của tài khoản này, xem có phải là tiền của anh Long không?”
Giám sát Lương nắm chặt lấy tay cô: "Được."
Anh hé miệng định nói gì đó.
Nhưng Tô Niệm Tỉnh lại mở miệng trước: "Nếu số tiền này thật sự là tiền của bọn buôn ma túy vậy em có thể giao nộp tiền lên."
Tiên đã chuyển ra ngoài rồi, phía cảnh sát có thể truy dòng nhưng đại đa số sẽ không thể truy về được.
Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Đầu tiên, số tiền này phải có lai lịch chính đáng thì em mới có thể kế thừa, còn nếu lai lịch bất minh thì em không cần."
Giám sát Lương xoa đầu cô: "Anh hiểu rồi."
Anh về nhà tắm rửa một cái, thay bộ quần áo khác rồi lại vòng về đồn cảnh sát tiếp tục điều tra vụ án.
Miệng của Lâm Thư Văn rất kín, mãi vẫn không chịu nói ra tung tích của sổ sách.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Niệm Tinh tỉnh dậy đã liên lạc với cô của Mạc Mạc, đồng ý một tuần sau sẽ đưa cô bé sang Campuchia.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cô tiếp tục ăn sáng.
Giám sát Lương về nhà, Tô Niệm Tinh gọi anh ngồi xuống và xới một bát cơm cho anh: "Vụ án điều tra đến đâu rồi?"
"Bà ta không chịu mở miệng nói chuyện, thẳng cho đến khi anh nói với bà ta là em muốn giao nộp khoản tiền đó lên, bà ta mới muốn xin gặp mặt em một lần."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn Mạc Mạc: "Được thôi."
Chớp mắt cái, cô đã theo giám sát Lương đến đồn cảnh sát.
Người mẹ trong ký ức của nguyên chủ rất mơ hồ, chỉ có mỗi đường nét đại khái, trông hiền từ và dịu dàng. Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại gầy yếu, xương gò má cao, trông rõ ràng khắc nghiệt và nhỏ nhen. Ánh mắt của bà ta sắc bén như một lưỡi dao, có thể thọc thẳng vào tim người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận