Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1084: Rất Nhanh Sẽ Quay Về Thôi

Chương 1084: Rất Nhanh Sẽ Quay Về ThôiChương 1084: Rất Nhanh Sẽ Quay Về Thôi
Tô Niệm Tinh bật cười: "Tôi đến nội địa không phải để xem bói mà là để đầu tư, ông có muốn đi cùng không?"
Kern vẫn không hiểu được: "Nhưng tôi nghe rất nhiều người nước ngoài nói bọn họ đã chuyển dây chuyền sản xuất ra khỏi Trung Quốc rồi. Vào thời điểm này, co chạy qua bên đó đầu tư không sợ tiên của mình mất oan hay sao?"
Ông ta cũng coi như có ít nhân mạch, dù sao thì rất nhiều người Hương Giang cũng không biết chuyện này.
Tô Niệm Tỉnh lại tự tin đầy mình: "Ông yên tâm đi, bọn họ nghe gió thành mưa ấy mà, rất nhanh sẽ quay về thôi."
Trong lúc nhất thời, Kern không phân biệt được là ai nói đúng, theo lý mà nói thì mấy công ty đa quốc gia kia sẽ có kinh nghiệm phon gphus hơn và hiểu về đầu tư hơn. Nhưng Tô Niệm Tinh bói toán thật sự rất linh, cô có thể đoán ra được rất nhiều chuyện, có lẽ lời cô nói mới là thật.
Trong nháy mắt, Kern một lòng cầu tài đột nhiên cảm thấy đây chính là một cơ hội đầu tư tuyệt vời của mình. Nếu như tất cả mọi người đều không coi trọng nội địa mà ông ta lại đầu tư vào đúng thời điểm ấy, vậy có nghĩa là ông ta có thể kiếm được một khoản kếch xù, đúng không?"
Ông ta lập tức sửa miệng ngay: "Vậy ra tết tôi sẽ đi cùng các cô tới nội địa, có được không?”
Tô Niệm Tinh không có ý kiến gì cả, hiển nhiên khoản đầu tư càng lớn sẽ càng tốt rồi.
Đúng lúc này thì khách hàng tới, tên người này là Shirley, nhãn hiệu quần áo của bà ta rất tốt, cả người từ trên xuống dưới đều toàn là hàng hiệu, ngay cả cặp kính đang đeo cũng rất cao cấp, xem chừng đây chính là một quý bà giàu có.
Tô Niệm Tinh nhìn đối phương và cứ cảm thấy người này hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Shirley gỡ kính mắt xuống và chào hỏi Tô Niệm Tỉnh: "Chồng tôi là Adston Willer.'
Cuối cùng thì Tô Niệm Tinh cũng nhận ra rồi, người này chính là nàng thơ của tạp chí bên Mỹ, gia sản rất khủng, người chồng mà bà ta lấy cũng là một phú hào có tiếng.
Shirley đặt chiếc túi hàng hiệu xuống rồi ngồi thẳng xuống ghế sô pha, bà ta lần lượt chào hỏi những người khác cho xong rồi mới đi thẳng vào vấn đề.
"Đại sư, tôi nói ngắn gọn vậy nhé. Tôi có ba đứa con, gần đây hai đứa lớn đang ở thời kỳ thanh xuân, vẫn luôn rước phải chuyện thị phi cho tôi. Chỉ có mỗi Jessica là rất ngoan ngoãn nhưng gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà con bé luôn than ngắn thở dài.
Tôi có hỏi nó nhưng nó nói không sao. Rồi tôi có dẫn nó đi gặp bác sĩ tâm lý, người ta nói nó có xu hướng trầm cảm. Tôi thật sự không tài nào hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao con bé lại mắc chứng trâm cảm gì đó?
Đại sư, cô có thể bói ra giúp tôi được không?"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Bà hỏi cô bé mà cô bé cũng không chịu nói?"
"Nó nói mình không sao nhưng tôi đã hỏi hai đứa con trai rồi, chúng nói nửa đêm con bé không ngủ mà thích đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mà tóc nó còn rụng liên tục nữa. Mới đầu, tôi cho rằng ở trường học có người bắt nạt nó nên đã tới tìm giáo viên để hỏi, nhưng không có ai bắt nạt nó cả, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên con bé trở nên rất trâm mặc. Có đôi khi ngoại trừ trả lời câu hỏi của tôi ra thì cả ngày nó không nói thêm một câu nào nữa.
Hai đứa con trai của tôi không hiểu chuyện, trước đây toàn bắt nạt con bé nhưng con bé sẽ tức giận phản khác, đè tụi nó xuống đánh. Còn bây giờ thì hay lắm, rõ ràng hai thằng anh làm sai chuyện nhưng con bé nó lại cho rằng là lỗi của mình."
Tô Niệm Tinh không phải bác sĩ nên thật sự không biết khởi nguồn của chứng trâm cảm, nhưng cha mẹ không tạo áp lực lên con cái, hai anh trai có hơi nghịch nhưng rõ ràng tụi nhỏ không phải nguyên nhân chính, ở trường cũng không có người bắt nạt cô bé, cho nên nguyên nhân là gì?
Giám sát Lương đột nhiên hỏi: "Chồng bà thì sao? Ông ta có nói gì không?”
Shirley hơi sững sờ rồi lắc đầu: "Bình thường công việc của chồng tôi rất bận rộn, con cái đêu do một tay tôi chăm sóc hết. Tôi rất thích .Jessica, con bé chính là đứa trẻ mà tôi thương nhất, tôi thích dẫn nó cùng ra ngoài dạo phố, nó cứ như thiên thần của tôi ấy."
Tô Niệm Tinh không nghĩ ra được nguyên nhân nên ra hiệu cho bà ta giơ tay ra.
Shirley đặt một tay lên bàn rồi nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh không rời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận