Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1289: Anh Đã Nghĩ Xong Chưa

Chương 1289: Anh Đã Nghĩ Xong ChưaChương 1289: Anh Đã Nghĩ Xong Chưa
Anh ta đấu tranh rất lâu, hai con mắt đảo như bị, liếc nhìn Tô Niệm Tinh rồi lại liếc mắt nhìn về phía cửa, dường như đang cân nhắc đến tính khả năng của việc chạy trốn, nhưng khi đối diện với bốn vệ sĩ có thể hình cường tráng thì anh ta lại từ bỏ.
"Anh đã nghĩ xong chưa?" Tô Niệm Tỉnh có hơi mất kiên nhẫn rồi: "Có phải nhất quyết muốn đợi có kết quả rồi thì mới chịu khai nhận đúng không?”
A Đông cúi đầu im lặng một lúc lâu: "Được! Tôi khai! Tôi sẽ đích thân dẫn cô tới gặp người đó!"
Tô Niệm Tinh vỗ vào vai anh ta với vẻ hài lòng rồi đỡ đối phương đứng dậy: “Anh sớm phối hợp như thế thì cũng không cần phải chịu tội rồi."
Cô ra hiệu cho anh ta đi trước dẫn đường, một vệ sĩ đi đằng trước, đợi khi bước ra khỏi quán ăn, đột nhiên A Đông ở đằng sau đẩy tay vệ sĩ đi đằng trước ra rồi vung chân lên chạy.
Vệ sĩ phía sau lập tức đuổi theo.
A Đông không hổ đã từng lăn lộn trong giang hồ, tốc độ chạy bộ nhanh đến khiếp người, gân như chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu, nhưng rõ ràng là anh ta đã hiểu sai về đối thủ rồi.
Trước đây mấy vệ sĩ này từng làm cảnh sát nên hiểu rất rõ về địa hình ở Hương Giang, đuổi hết ba con phố cuối cùng cũng áp giải được người về.
Trên gương mặt A Đông có máu nhưng anh ta cũng chẳng buồn lau.
Tô Niệm Tinh xoa mi tâm, lại quay về ngồi xuống ghế, cô phì cười một tiếng: "Trung thành với chủ của các anh như vậy sao?” Cô võ tay: "Đừng mơ đến chuyện đích thân đi tìm ông ta, anh trực tiếp nói luôn đối phương là ai đi? Tôi sẽ cho vệ sĩ đi tìm người, nếu còn không nói thì tôi sẽ tống anh vào tù, anh có tin không?"
A Đông thấy cô định làm thật nên cũng không còn giãy giụa nữa, nhưng lại không ho he một tiếng nào cả.
Tô Niệm Tinh cũng đến bái phục rồi, người mà đối thủ cạnh tranh này chọn cũng rất có khí phách đấy, đã đến nước này rồi mà vẫn không khai ra kẻ chủ mưu.
A Trân thấy A Đông không nói gì mới không nhịn được mà khuyên anh ta hãy nghĩ cho bản thân: “Anh nói cho bà chủ biết chân tướng thì sẽ không phải ngồi tù nữa. Hà tất phải vì một công việc nhỏ đó mà giữ bí mật thay cho ông chủ của anh chứ?
Nếu ông ta thật sự tốt với anh thì còn có thể kêu anh làm việc này được sao?
Ông ta bất nhân vậy anh cần gì phải trong nghĩa khí?
Còn nếu như anh ngồi tù rồi, sau khi ra ngoài, muốn tìm việc cũng không có ai chịu nhận anh đâu."
A Trân quả thật chỉ muốn tốt cho anh ta nhưng cứ cố tình A Đông lại có lòng muốn chết, cho nên anh ta không chịu mở miệng.
Thật lâu sau, anh ta nhe răng trợn mắt nhìn một vòng: "Tốt nhất là các người thả tôi ra, bằng không đợi tôi thật sự nói tên của ông chủ ra cho các người biết thì các người đừng hòng có người nào được sống sót!"
Tô Niệm Tinh bị câu nói của anh ta chọc cười: "Người lần trước muốn giết tôi còn đang bóc lịch ở trong tù kia kìa. Ông chủ của anh tên họ là gì, nói ra cho tôi được mở mang tâm mắt xem nào?” Lúc này, A Đông lại không chịu nói thêm nữa.
Thẳng cho đến khi Đại Đao gọi điện về, Tô Niệm Tinh nhận máy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh như băng.
Cô cúp máy rồi đi đến trước mặt A Đông.
A Đông vừa mới ngồi thẳng người, lúc này trông thấy cô lại có hơi mất tự nhiên.
Tô Niệm Tinh đá một cước tới, một cước này vô cùng hữu lực khiến cả đám người giật nảy mình, không hiểu sao vừa rồi cô còn bình thản ung dung mà chớp mắt cái đã nổi trận lôi đình rồi?
Đá một cước xong, Tô Niệm Tinh vẫn chưa hả giận mà lại giơ tay túm tóc anh ta rồi tát cho một phát.
Mặt A Đông lập tức sưng vù, khóe miệng thậm chí còn chảy máu.
A Trân sợ hết hồn, vội vàng đi qua can ngăn: "Bà chủ, đánh người là phạm pháp đó, cô đừng để bị anh ta nắm được đằng chuôi! Chúng ta kiện anh ta lên tòa là được mà."
Tô Niệm Tinh tức đến run cả người, cô đẩy A Trân ra rồi đi lên xách tai A Đông, mặc kệ đối phương có kêu gào đau đớn, giọng của cô run lên, quay đầu nhìn A Trân: "Cô có biết anh ta đã bỏ cái gì vào hộp đựng bột trà sữa không hả?"
Trong mắt cô như có vụn băng, A Trân khẩn trương nuốt nước miếng: "Cái gì?
Lẽ nào là thuốc phiện?
Không thể nào?
A Đông không to gan đến vậy đâu? A Đông quỳ xuống đất cầu xin: "Bà chủ, tôi không cố ý đâu, tôi có thể đền tiền. Trước đó cô đã đền cho tôi một tháng tiền lương, tôi không lấy nữa, tôi trả hết lại cho cô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận