Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 283: Tìm Cớ

Chương 283: Tìm CớChương 283: Tìm Cớ
Biết được người cần tìm ở ngay trong thôn, trái tim của Tô Niệm Tinh đập thình thịch.
Trước đây xem video đã biết tướng mạo của người đàn ông kia nhưng cô lại không có cách nào dùng bói toán để làm lý do nói mấy thông tin này cho giám sát Lương vì nó quá mức phi lý và khó tin, cũng vì tướng mạo của đối phương thật sự quá bình thường, nếu dựa theo chân dung đó để tìm thì phỏng chừng có thể tìm ra được mấy trăm, hơn nghìn người.
Nhưng tên là Chính Khôi còn quen biết cha mẹ của Lâm Lâm, vậy chắc tám, chín phần mười chính là ông ta rồi.
Tô Niệm Tinh khoanh tay thì thâm bên tai giám sát Lương: "Tôi muốn đi gặp anh ta và xem bói cho anh ta, đợi khi xác nhận được chính là anh ta thì anh hãy bắt anh ta sau nhé."
Giám sát Lương hiểu rõ ý của cô bèn gật nhẹ đầu đến mức gân như không trông thấy, sau đó lại nói với ông bà nội của Lâm Lâm: "Tụi cháu có thể đi gặp ông ta được không ạ?”"
Vì không yên tâm nên anh lại bổ sung thêm: "Nếu không phải là đồng nghiệp của cha cháu vậy đành thôi."
Hiển nhiên ông nội của Lâm Lâm chẳng có ý kiến gì cả rồi.
Ông cụ đi đằng trước dẫn đường, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đi theo phía sau. Lâm Lâm không yên lòng nên cũng đòi theo qua đó: "Bình thường người này không hay tiếp xúc với các thôn dân khác, tính cách có hơi quái đản, anh chị nhất định phải có tâm lý đề phòng đó."
Xung quanh thôn xóm này đều là các gò đất thấp trồng đủ các loại cây cối to lớn và các lùm cây, ruộng đất hơi bằng phẳng cũng được dùng để trông rau hết. Trong thôn gân như không có trai tráng gì, đa phần đều đang ở bên ngoài làm việc cả, chỉ có ngày lễ ngày tết mới về đây. Bây giờ chỉ còn lại người già tuổi tác lớn hoặc là trẻ con còn nán lại trong thôn này.
Ông nội của Lâm Lâm chắp hai tay sau lưng, thi thoảng lại quay đầu nói chuyện vài câu với giám sát Lương: "Anh ta chắc chắn không phải người mà cháu muốn tìm đâu, mấy chục năm nay anh ta không hề ra khỏi thôn, cha của cháu không thể nào biết anh ta được."
Giám sát Lương phụ họa vài câu.
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa tiếp lời: "Không sao, đến khi ấy cháu sẽ mua ít rau mà ông ta trồng."
Mấy người đi khoảng ba phút là đến nhà của Chính Khôi, cánh cửa đóng chặt ngay cả khi đang là ban ngày, trông khác hẳn với thôn xóm mà Tô Niệm Tinh từng tới vào kiếp trước.
Kiếp trước, cô thường xuyên đi du lịch và cũng từng thuê tiểu viện nông thôn để ở, các hộ gia đình ở đó đều mở rộng cửa lớn.
Những căn nhà khác ở trong thôn cũng đa phần đều là như thế, chỉ cần có người là sẽ mở cửa chứ rất ít khi đóng cửa.
Ông nội của Lâm Lâm thấy bọn họ nghi ngờ mới giải thích: "Chỗ mà anh ta ở hơi hẻo lánh, lúc còn trẻ, người trong thôn đều ra ngoài làm công và chuyển vào thành phố sống, chỉ có một mình anh ta là ở lại nhà, cuộc sống trôi qua rất túng thiếu, hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ."
Ông cụ đi lên gõ cửa, cánh cửa gỗ quanh năm bị nước mưa ngấm nên có hơi mục nát, chỉ gõ vài cái đã vang lên tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Gõ rất lâu mà chẳng có ai mở cửa cả, ông nội của Lâm Lâm có hơi nghi ngờ: "Không có nhà sao? Lẽ nào ra đồng rồi?"
Lâm Lâm chỉ vào cửa, nhắc nhở ông cụ: "Ông nội, cửa bị khóa trái từ bên trong mà."
Ông nội của Lâm Lâm bám lên cửa nhòm qua khe hở, vừa vặn trông thấy phía đối diện cũng có một đôi mắt cũng đang sáp tới, suýt chút nữa thì dọa ông cụ sợ thót tim.
Ông cụ ôm ngực, lùi lại hai bước, vừa oán trách vừa nhắc nhở: "Chính Khôi, sao anh đi đường lại không lên tiếng thế hả?”
Chính Khôi hé mở ra một khe cửa hẹp, quan sát mấy người với vẻ mặt bất thiện: "Các người là ai? Đứng ở cửa nhà tôi làm gì?"
Ông nội của Lâm Lâm vừa rồi bị dọa sợ hết hồn, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy gương mặt của đối phương, cuối cùng thì tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
Đúng thật là người này rồi!
Cô giành trước một bước mở miệng: "Là như vậy, tôi có mở một cửa hàng ở Vịnh Đồng La." Cô chỉ vào Lâm Lâm: "Hôm nào em ấy cũng tới chuyển rau cho tôi, hôm nay tôi đưa em ấy về đây thuận đường thu mua một ít rau về luôn. Tôi nghe Lâm Lâm nói rau nhà anh trông vừa non vừa mọng nước nên muốn mua một ít, không biết anh có bán không?”
Ông nội của Lâm Lâm sững sờ, bị Tô Niệm Tinh làm cho hồ đồ mất rồi.
Không phải tới tìm người sao? Sao lại thành thu mua rau trước vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận