Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 818: Nhưng So Với Cô Thì Tôi Vẫn Còn Kém Xa Lắm

Chương 818: Nhưng So Với Cô Thì Tôi Vẫn Còn Kém Xa LắmChương 818: Nhưng So Với Cô Thì Tôi Vẫn Còn Kém Xa Lắm
"Đương nhiên rồi, ớt bên này đâu có cay." Tô Niệm Tinh thanh toán xong lại cầm bát mì lạnh vừa mới nhận được tới tay lên ăn một miếng: "Uầy, chủ quán này chắc chắn là người nội địa rồi, mì lạnh này chính tông lắm đấy."
Đại Đao nếm thử một miếng xong cũng khen không dứt miệng: "Ngon thật, có vị hơn vị lạnh ở Hương Giang."
"Hương Giang ăn uống khá thanh đạm, người có khẩu vị nặng như anh chắc chắn không chịu được đi?" Tô Niệm Tinh thấy anh ta thích ăn mà cũng nở nụ cười.
"Đúng rồi." Đại Đao thấy cô đã thêm nhiều ớt vào như vậy mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi như cũ: "Nhưng so với cô thì tôi vẫn còn kém xa lắm."
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Đương nhiên rồi."
Hôm nay vận may không được tốt cho lắm, bày hàng được ba tiếng mà chỉ có mỗi một cặp tình nhân vừa rồi tới xem bói. Nhưng có một điểm đáng để vui mừng đó là bây giờ bản lĩnh xem tướng mặt của cô đã có thể làm đến mức chín trên mười đều khá chuẩn.
Chỉ tay với lục hào kim tiên quẻ cũng đã có sự cải thiện rõ rệt, chỉ cần cô có thể kiên trì một thời gian dài thì bản lĩnh xem bói nhất định sẽ càng ngày càng mạnh.
Chớp mắt cái đã qua vài ngày, Tô Niệm Tinh vừa mới tới quán ăn đã nhận được một tấm thiệp mời.
"Của ai vậy?" Cô nôn nóng mở tấm thiệp ra, vậy mà bên trong lại ghi tiệc mừng đám cưới của chú Minh với người phụ nữ dạo nọ.
A Trân đã đến cửa hàng mới sửa sang rồi nên không có mặt ở đây, Tô Niệm Tinh không tìm được người nào để hỏi.
Đợi anh Minh tới quán ăn sáng, cô vội vàng hỏi anh ta: "Sao anh lại nghĩ thông suốt được vậy? Không ngăn cha anh kết hôn nữa sao?"
Trước đó hai cha con còn giận hờn nhau vì chuyện tái hôn này, nhưng bây giờ anh Minh lại nhanh chóng đồng ý như thế, sự thay đổi này cũng quá nhanh rồi thì phải?
Anh Minh thở dài: "Chỉ cần cha tôi vui là được, tôi cũng không có ý kiến gì cả"
Tô Niệm Tinh võ lên vai anh ta: "Người phụ nữ kia rất đáng thương, con trai bà ấy chết khi còn quá trẻ tuổi, bà ấy cũng không có chỗ dựa nào khác nên chắc chắn sẽ chung sống hòa thuận êm ấm với cha anh thôi."
Anh Minh gật đầu: "Cũng vì tôi thấy bà ta không tôi cho nên mới đồng ý đó."
Anh ta mỉm cười: "Đến khi đó cô nhớ tới đấy nhé, ở ngay nhà hàng Bảo Phúc thôi, gần lắm, không được phép tìm cớ không tới đâu đấy."
Tô Niệm Tinh vui vẻ: "Chắc chắn phải tới chúc mừng các anh rồi, tôi cũng chưa từng tớ nhà hàng Bảo Phúc ăn tiệc bao giờ đâu, nghe chú An nói đồ ăn ở quán đó rất không tồi."
"Đúng là không tồi thật! Tay nghê của Bảo Lâm giỏi lắm, tổ tiên là đầu bếp nổi tiếng đấy." Anh Minh nhàn rỗi nói chuyện phiến vài câu rồi mới quay về đi làm.
Nhắc đến Bảo Lâm là Tô Niệm Tỉnh mới chợt nhớ tới đứa trẻ kia.
Ngày hôm sau vào tâm giờ ăn sáng, cô thuận miệng hỏi một câu: "Đứa bé đó đã tìm được mẹ chưa?” Giám sát Lương lắc đầu: "Chưa, bọn anh đã đăng thông báo tìm người lên báo rồi, cũng có không ít người đến đồn cảnh sát nhưng thông qua tra hỏi thì đều không phải mẹ ruột của đứa trẻ. Tước đó anh đoán là bỏ rơi, giờ chắc hẳn là thật rồi."
Tô Niệm Tinh thật sự rất khó tưởng tượng ra được lại có người mẹ nào cố tình bỏ rơi con mình như vậy.
Giám sát Lương còn nói với cô một chuyện khó tin nữa: "Đứa trẻ này có chứng phụ thuộc thể chất nhẹ."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ, là sao?
Giám sát Lương đối diện với vẻ mặt mù mờ của cô chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: "Lúc cô bé còn ở trong cơ thể mẹ, có khả năng mẹ của cô bé có tiên sử hít thuốc phiện."
Tô Niệm Tinh trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch: "Tại... tại sao lại có một người mẹ vô trách nhiệm như vậy chứ! Thật ghê tởm!”
Giám sát Lương nắm chặt lấy tay cô: "Em đừng lo lắng, bệnh viện đã lấy tóc của cô bé đi xét nghiệm rồi, sau khi chào đời chắc hẳn cô bé cũng không bị nghiện, chỉ là có triệu chứng bệnh khá nhẹ, phía bên viện phúc lợi đang điều trị cho cô bé."
Trong lúc nhất thời Tô Niệm Tinh không biết phải nói gì mới tốt nữa, chẳng trách mà đứa trẻ này có thể trốn được trong tủ vài ngày liền, chỉ sợ là cuộc sống của mẹ cô bé cũng không thể thấy ánh sáng.
Lại qua thêm một tuần nữa, đứa trẻ được đưa đến viện phúc lợi, bởi vì độ tuổi còn nhỏ cộng thêm triệu chứng bệnh không rõ nên nhanh chóng được một đôi vợ chồng có lòng tốt nhận nuôi. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận