Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1160: Mau, Dưới Nước Có Một Đứa Trẻ

Chương 1160: Mau, Dưới Nước Có Một Đứa TrẻChương 1160: Mau, Dưới Nước Có Một Đứa Trẻ
Tô Niệm Tinh không để ý đến bọn họ mà giẫm đến một bậc cuối cùng của cầu thang đất kia, lặng lẽ nhìn mặt nước: "Thế nào rồi? Có thứ gì không?”
Trả lời cô là gợn sóng dập dờn sau khi hai người kia nhảy xuống sông.
Cuối cùng Trương An Khang mới phản ứng lại được.
Ông trời ơi! Trời lạnh như thế mà sao cô ta dám kêu bọn họ xuống sông chứ?
Nhưng cứ cố tình mấy người này còn nghe lời thật, dám nhảy xuống đó thật!
Ông ta quay đầu vội vàng giục các cấp dưới của mình: "Mau maul Mau đi đến nhà nông dân gần đây mượn hai cái chăn bông đi!"
Hai văn chức men theo đường sông vội vàng chạy lên cái cầu nhỏ, trời lạnh như thế mà nhảy xuống sông kiểu gì cũng bệnh, đây cũng không phải chuyện đùa đâu!
Bọn họ vừa mới chạy lên cầu đang định lên xe thì chỉ thấy bọt nước đột nhiên bắn lên, giám sát Lương vội vàng ngoi lên, trong lòng anh hình như còn đang ôm thứ gì đó, nếu nhìn kỹ thì đó chính là một con người!
"Mau, dưới nước có một đứa trẻ!"
Đại Đao không thể tìm được thứ gì, nghe thấy âm thanh lập tức dừng tìm kiếm rồi bơi đến bên cạnh anh giúp đỡ.
Sau khi lại gần, anh ta mới phát hiện ra trên người đứa trẻ còn buộc một tảng đá to, nhìn sơ qua cũng phải khoảng hai mươi, ba mươi cân, chẳng trách mà một cảnh sát cao lớn và uy mãnh như giám sát Lương bế một đứa trẻ cũng tốn sức đến như thế.
Anh ta vòng đến bên cạnh giám sát Lương, phát hiện ra hai tay không có cách nào cởi được dây thừng trên tảng đá, cho nên mới quay đầu ra hiệu cho vệ sĩ ở trên bờ đưa dao qua.
Tuy rằng bọn họ không có cách nào mang theo súng nhưng mấy thứ như dao quân dụng vẫn phải mang bên mình.
Rất nhanh đã có một vệ sĩ đưa một con dao cho anh ta, Đại Đao cắt dây thừng trói trên người đứa trẻ rồi giám sát Lương bế đứa trẻ này lên bờ.
Trương An Khang cũng đã kinh hãi đến ngu người rồi: "Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?"
Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, giám sát Lương đang làm cấp cứu cho đứa bé.
Làn da của đứa nhỏ trắng bệch, cũng không biết đã ngâm nước bao lâu rồi, còn có khả năng cứu được hay không nhưng cho dù hy vọng có yếu ớt đến mức nào thì bọn họ cũng vẫn phải thử. ...
Giám sát Lương lau sạch mũi và miệng của đứa bé, xác nhận không có vật cản rồi sau đó hai tay mới nắm lấy hai bên mắt cá chân của đứa nhỏ, vác lên lưng để đối phương chổng ngược xuống, làm như vậy có thể khiến đứa bé nôn ra hết nước trong dạ dày, khoang phổi và khoang miệng.
"An Bác, để em làm cho, anh mua mặc đồ vào đi."
Tô Niệm Tinh thấy đứa bé vẫn còn đang nôn ra nước, ngược lại môi của giám sát Lương đã lạnh đến tím tái rồi, sợ anh lạnh mà sinh bệnh, cô mới giục anh mau thay quân áo: "Anh đừng lo, em cũng biết cấp cứu mà."
Cô quả thật cũng biết một ít kiến thức cấp cứu, kiếp trước ngày nào cũng chạy hết trời nam đất bắc, cũng đã từng cứu trẻ con rớt xuống sông, dựa theo kinh nghiệm của cô, trong vòng năm phút rơi xuống nước thì hy vọng cứu sống được vẫn rất lớn, nhưng không biết đứa trẻ này đã rớt xuống nước từ khi nào.
Lúc này, các vệ sĩ cũng phản ứng lại được, đây chính là lúc để bọn họ biểu hiện nên họ vội vàng nói: "Để chúng tôi làm cho."
Giám sát Lương nhường lại chỗ, giao đứa trẻ lại cho một vệ sĩ khác, ba vệ sĩ còn lại cũng luân phiên thay nhau.
Giám sát Lương cởi cái áo trên ướt sũng ra, vắt sạch nước rồi lau giọt nước trên người, Tô Niệm Tinh cống hiến cái khăn quàng cổ của mình để cho anh lau người.
Giám sát Lương giơ tay ngăn: "Đừng để bị lạnh."
"Em không sao." Tô Niệm Tinh giúp anh lau nước trên người: "Vừa rồi anh không cởi quần, sẽ bị lạnh đấy, giờ lên xe giữ ấm trước đi."
Tuy rằng trên xe không có quân áo nhưng không gian kín, không có gió nên vẫn ấm áp hơn bên ngoài một chút. Cô nghiêng đầu nhìn lại phát hiện ra hai chiếc Santana đỗ ở trên cầu không biết từ khi nào đã thiếu mất một chiếc.
"Không cần, anh muốn thấy đứa nhỏ tỉnh lại đã"
Cuối cùng thì Trương An Khang cũng tỉnh táo trở lại từ cơn khiếp sợ, ông ta giải thích với Tô Niệm Tinh: "Tôi đã gọi người đi mượn hai chiếc chăn rồi, họ sẽ về nhanh thôi."
Giám sát Lương khoác cái áo phao vào mới cảm giác được cơ thể khôi phục lại một chút nhiệt độ.
Tô Niệm Tinh dùng khăn quàng cổ lau tóc cho anh rồi lại quay đầu nhìn về phía Đại Đao, vừa rồi anh ta còn cởi hết đồ, sau khi ném cái quần lót đi, anh ta trực tiếp mặc lại nhưng chiếc khác nên ngược lại cũng không chịu tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận