Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 295: Cô Nói Xem Anh Ta Muốn Gì Chứ

Chương 295: Cô Nói Xem Anh Ta Muốn Gì ChứChương 295: Cô Nói Xem Anh Ta Muốn Gì Chứ
Người phụ nữ lắc đầu: "Không có ở đây, nói là tới tổng bộ họp rồi."
Bà ta đang định kể chỉ tiết thì đột nhiên "cạch” một tiếng vang lên, là tiếng hộp cơm rơi xuống đất.
Hiển nhiên người ra tay chính là bà cụ kia rồi.
Gương mặt tuấn tú của chàng trai trẻ đỏ bừng lên, rõ ràng chính là người bị hại, anh ta trông giống một đứa trẻ làm sai chuyện, hai hốc mắt cũng đỏ hoe.
"Ôi chao, canh gà đen đương quy kìa, là món ngon bổ máu lắm đó." Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là quanh năm loay hoay trong bếp, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã biết trong canh dùng những nguyên liệu gì.
Bà ta khit mũi vài cái: "Ái chà, hầm không dưới ba tiếng đâu đấy nhé, bát canh thơm như thế giờ đổ hết trơn rồi, đáng tiếc quá."
Các hàng xóm láng giềng đi lên hòa giải, tách hai người họ ra, bà cụ bị các hàng xóm đẩy vào trong quán ăn, còn chàng trai trẻ thì cúi người nhặt hộp cơm sau đó mượn dụng cụ ở DSE để dọn sạch sàn nhà. Lúc anh ta làm việc, không có một ai lại gân anh ta cả mà chỉ lặng lẽ nhìn anh ta dọn, ánh mắt mang theo vài phần nghiên cứu và khó hiểu.
"Ôi, da mặt dày thật đấy, đã như vậy rồi mà vẫn cố bám lấy chị Connie."
"Mặt không dày thì làm sao ăn bám được hả bà."
"Nếu như tôi có bản mặt dày như cậu ta thì cũng không đến mức sống thảm như vậy."...
Người xung quanh đi ngang qua đường không có ai là không nhìn qua với ánh mắt chế nhạo.
Nhưng từ đầu đến cuối chàng trai trẻ vẫn yên lặng làm việc, sau khi dọn sạch sẽ sàn nhà, anh ta xách hộp cơm lặng lẽ rời đi.
A Trân nhìn thấy mà đau lòng: "Cô nói xem anh ta muốn gì chứ? Tuổi còn trẻ làm gì mà chẳng được? Cứ nhất định phải ỷ lại vào chị Connie làm chỉ?"
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn cô ta, thấy hơi buồn cười: "Người ta là bạn trai bạn gái, câu này của cô nói ra có hơi rồi thì phải?"
"Hôn sự mà cha mẹ còn không chấp thuận có thể kiên trì được bao lâu chứ." Ngược lại, A Trân không hề coi trọng tình yêu của hai người họ.
"Mẹ của chị Connie đã phản đối rồi, tôi không tin cha mẹ của anh ta vẫn khoanh tay đứng nhìn được? Nếu như bọn họ biết ngược lại chỉ có nước phản ứng gay gắt hơn bà cụ kia thôi. Đến khi ấy, thanh xuân của chị Connie cũng sẽ lỡ dở hết, còn anh ta thì có thể phủi mông bỏ đi, quá không có trách nhiệm."
Tô Niệm Tinh gãi đầu, kiếp trước cô cũng từng hẹn hò yêu đương quá nhiều nhưng chưa bao giờ từng cầu kết quả, chỉ để ý đến cảm giác của khi ấy.
Một người nào đó có thể lập tức khiến cô rung động thì bọn họ sẽ ở bên nhau. Cô thậm chí còn chủ động theo đuổi mấy người bạn trai nữa, nhưng có khả năng cô chịu ảnh hưởng từ trong giới cho nên yêu đương được một khoảng thời gian, chỉ cân bên nam có một hành động khiến cô cảm thấy bị hạ thấp thì cô sẽ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, chia tay trong chớp nhoáng.
Hơn nữa, cô cũng không cần lo lắng đối phương sẽ báo thù một chút nào cả vì cô có vệ sĩ, chỉ cần cô không muốn thì mấy người kia hoàn toàn không có cơ hội lại gần cô.
Giới phú hào gần như không có tình yêu nào trọn vẹn từ đầu đến cuối, giới nhị đại lại càng loạn hơn, yêu đương dưới mười cuộc tình đã được tính là ngây thơ rồi, giống như cô có một khoảng thời gian chỉ hẹn hò với một anh bạn trai, ở trong giới nhị đại như thế đã được xem là giữ mình trong sạch.
Tô Niệm Tinh nhìn về phía A Trân: "Nhất định phải có kết quả sao? Không phải quá trình càng quan trọng hơn sao?"
A Trân bị giọng điệu hiển nhiên của cô làm cho ngây người: "Quá trình có quan trọng đến đâu nhưng không có kết quả thì cũng tương đương với lãng phí thời gian thôi mà? Hơn nữa, thanh xuân của con gái quý giá như vậy, làm sao có thể lãng phí được?"
Tô Niệm Tinh lại càng không thể nào lý giải được hơn: "Chính vì thanh xuân quý giá cho nên chúng ta mới phải nhân lúc còn trẻ mà hẹn hò với mấy anh bạn trai, bằng không, làm sao cô biết được người nào càng thích hợp với cô hơn?"
A Trân hé miệng, ánh mắt nhìn Tô Niệm Tinh giống như đang nhìn một con đại tỉnh tỉnh hiếm lạ vậy.
Tô Niệm Tinh cho rằng cô ta đã bị mình thuyết phục cho nên lại nói tiếp: "Tuy rằng trong tương lai có khả năng bọn họ sẽ chia tay nhưng cô ta cũng đã hưởng thụ một mối tình tươi đẹp rồi còn gì, đây không phải là chuyện rất lãng mạn hay sao?”
Nói xong, cô chậm rãi trở về quán ăn, A Trân nhìn bóng lưng cô mà nuốt nước miếng, trong đầu có một suy nghĩ nhảy ra: Không phải nói con gái nội địa rất bảo thủ hay sao? Sao tư tưởng của chị chủ lại đi trước thời đại như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận