Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 120: Cháu Không Muốn Bán Mạng Cho Bưu Ca

Chương 120: Cháu Không Muốn Bán Mạng Cho Bưu CaChương 120: Cháu Không Muốn Bán Mạng Cho Bưu Ca
Anh lấy một bức ảnh ra rồi đưa cho Tô Niệm Tinh, muốn kêu cô thông qua bức ảnh để nhìn cho rõ ràng.
Tô Niệm Tinh há mồm, hóa ra người này có sự chuẩn bị mà tới à.
Thật ra cũng không thể trách anh được, là cô nói với bên ngoài rằng mình biết xem chỉ tay vì thế anh mới nghiễm nhiên cho rằng cô có thể thông qua đường chỉ tay để xem mệnh cách cho người khác.
Đường chỉ tay của nạn nhân vẫn chưa biến mất cho nên chắc hẳn cô có thể nhìn ra được thân phận của người chết.
Hay chưa, người này còn thả BUG cho cô ngay khúc này mới chết chứ.
Cô liếm môi: "Tôi chưa từng xem bói cho người chết bao giờ nên không chắc chắn mình có thể bói ra được hay không."
Cũng không biết thi thể có được không nữa?
Nếu không nhìn thấy video thì cứ nói là mình không bói ra được đi, cùng lắm thì cô không làm ăn với anh nữa, anh cũng có thể làm gì được cô nào.
Bà A Hương ở bên cạnh nhắc nhở Tô Niệm Tinh đừng bốc đồng, rồi lại quay đầu nhìn về phía giám sát Lương: "Giám sát Lương, giới huyên học chúng tôi có ba quy tắc không xem, một trong số đó chính là không xem bói cho người chết."
Trên mặt giám sát Lương khó mà giấu được vẻ thất vọng.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh đã từng xem qua nhiều phim Hồng Kông đến vậy rồi nên cũng có quan điểm của mình: "Không phải các anh có thể thông qua DNA để đối chiếu thân phận của nạn nhân sao?" Giám sát Lương gật đầu: "Quả thật có thể chiết xuất DNA nhưng kho DNA đều toàn là của phạm nhân có tiền án tiên sử, nạn nhân lại không nằm trong số đó."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Nạn nhân mất tích đã được vài tháng rồi, người thân của anh ta chắc hẳn phải báo mất tích rồi chứ? Có thể tìm trong số những người mất tích này mà."
Tuy rằng không có khả năng lần lượt đối chiếu DNA của nhân khẩu mất tích nhưng pháp y chắc hẳn có thể phán đoán ra được thông tin cơ bản, ví dụ như độ tuổi, giới tính, chiêu cao, cỡ giày, đã từng sinh nở hay chưa, trên người có vết sẹo gì không...
Hiển nhiên giám sát Lương đã điều tra hết cả rồi, nếu không phải vì không tra ra được thân phận của nạn nhân thì anh cũng sẽ không tới cầu cứu Tô Niệm Tinh.
Một nhân viên công chức như anh đi cầu cứu thầy bói, chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người cười rung rốn, nhưng không điều tra ra được thân phận của nạn nhân thì anh cũng không có cách nào tìm ra được khi còn sống, nạn nhân từng kết oán với ai, vậy lại càng không có khả năng tìm ra được hung thủ hơn.
Đến khi ấy, báo chí chắc chắn sẽ chửi tổ trọng án bọn họ vô năng, thị dân cũng sẽ chửi bọn họ lãng phí tiền của người nộp thuế.
So với mấy hậu quả này thì tìm thấy bói đã không còn đáng để nhắc đến nữa.
Đáng tiếc, anh đã chai mặt tới tận đây hỏi rồi nhưng thầy bói lại không chịu phá lệ.
Anh thở dài một tiếng, đã chuẩn bị sẵn sàng bị cấp trên chửi rồi. Tô Niệm Tinh thấy anh chau mày ủ dột đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề vô cùng khó giải quyết mà mình nhất định sẽ phải đối mặt khi ở lại Hương Giang này.
Anh Hổ đang bị chuyện của con trai quấn thân, đợi anh ta giải quyết xong phiền phức liệu có ra lệnh cho cô tới làm việc cho anh ta không? Cả hai kiếp của cô đều là công dân lương thiện, cũng không thể trở thành phần tử xã hội đen được đâu.
Nếu cô tạo dựng mối quan hệ tốt với giám sát Lương, vậy cho dù anh Bưu có muốn dùng cô cũng chỉ sợ tuyển phải một giám điệp mà không dám dùng.
Tô Niệm Tinh nhìn giám sát Lương, còn có gì có thể thúc đẩy mối quan hệ bằng giúp người khi gặp hoạn nạn chứ?
Cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng có ý tưởng mới: "Tôi muốn thử xem sao.
Đôi mắt của giám sát Lương sáng ngời, lập tức lấy một bức ảnh ra đưa cho cô.
Tô Niệm Tinh lại đẩy bức ảnh ra: "Trình độ bói toán của tôi không cao, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy chỉ tay mới được."
Theo lý mà nói, người không liên quan đến vụ án thì không thể tiếp xúc với nạn nhân, nhưng bây giờ đến ngay cả thân phận của nạn nhân mà giám sát Lương còn không tra ra được nên cũng chẳng muốn nói đến mấy quy tắc này làm qì.
Anh nôn nóng gật đầu đồng ý: "Được, tôi dẫn cô đi."
Bà A Hương thấy cô định xem bói cho người chết bèn vội vàng kéo tay áo cô: "Cháu điên rồi sao? Cháu đã quên quy tắc của của tổ tiên chúng ta rồi à? Sao một đứa trẻ như cháu lại không kiêng dè gì như thế?”
Đứa trẻ này thật sự quá to gan rồi, sao quẻ gì cũng dám nhận như vậy?
Tô Niệm Tinh lại thở dài một tiếng: "Bà A Hương, cháu không muốn bán mạng cho Bưu ca."
Trước đây cô không để ý đến anh Bưu là vì cô hoàn toàn không thể ở lại Hương Giang này lâu, nhưng bây giờ đã khác rồi, cô muốn ở lại Hương Giang này liều một phen vậy chắc chắn sẽ phải qua lại với anh Bưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận