Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 468: A Minh Không Được Phép Tiết Lộ Trước

Chương 468: A Minh Không Được Phép Tiết Lộ TrướcChương 468: A Minh Không Được Phép Tiết Lộ Trước
Các cụ các ông các bà đã lớn tuổi rồi, không thức đêm được nên bọn họ quyết định đợi đến hôm sau mới xem.
Lần này, Tô Niệm Tinh cũng không muốn thức đêm nữa mà dự định xem phát sóng lại vào ngày hôm sau, đến khi ấy còn có thể thu lại.
A Trân có tivi ở nhà nhưng ngày hôm sau cô ta vẫn phải dậy sớm đi làm cho nên cũng không thể xem.
Chỉ có một mình anh Minh là chọn xem, buổi sáng ngày hôm sau đã nghe thấy anh ta chém gió: 'Kỳ hai cũng hay đấy, tôi cảm thấy còn đặc sắc hơn cả kỳ một."
Anh ta đang định kể lại tình tiết cho mọi người nghe thì lại bị các hàng xóm ngăn cản: "A Minh không được phép tiết lộ trước, tôi muốn tự xem cơ."
"Đúng đó! Chúng tôi muốn tự xem."
Buổi chiều, các hàng xóm láng giềng đúng giờ điểm danh ở quán ăn, tâm giờ cao điểm ăn trưa là mười hai rưỡi đến hai giờ chiều. Hai giờ chiều, khách khứa trong quán gần như đã đi gân hết. Bây giờ không có mấy thiết bị giải trí như điện thoại di động nên tốc độ ăn cơm của thực khách cũng rất nhanh, ăn xong là rời đi ngay.
Các hàng xóm láng giềng mỗi người cầm một cốc trà sữa trong tay, vừa uống vừa xem.
Vị khách muốn xem bói đầu tiên tự giới thiệu bản thân xong đã nhờ Tô Niệm Tinh giúp mình tìm cái túi. Cái túi này đối với cô ta rất quan trọng vì bên trong có ảnh của mẹ cô ta, cũng là một bức ảnh duy nhất.
Mẹ cô ta đã qua đời được vài năm rồi, mà bức ảnh đó lại không có phim cho nên cô ta rất muốn tìm lại được bức ảnh đấy.
"Hệ số khó này không cao, chẳng trách tổ chương trình lại không cho phát sóng ở kỳ một."
"Đúng đó đúng đó, tìm đồ thì có gì mà khó đâu, chỉ cần tự mình nghĩ một lúc là có lẽ có thể nhớ ra được mà."
Người muốn xem quẻ lộ ra vẻ mặt khổ não: "Trước đây tôi làm mất nó ở thư viện nhưng đợi khi tôi nhớ ra và đi tìm thì lại phát hiện cái túi đã mất tăm."
Người dẫn chương trình hỏi cô ta: "Liệu cô có manh mối hoặc là đối tượng khả nghi nào không?”
Người muốn xem bói không nghĩ ra được ai cả.
Người dẫn chương trình kêu cô ta đoán một chút, cô ta đành nghĩ ngợi: "Có khả năng là nhân viên dọn vệ sinh chăng?
Túi của tôi trông cũng khá là đẹp mắt, ví tiền cũng nằm bên trong đó luôn, có khoảng mấy trăm đô la Hồng Kông.
Lúc tôi rời đi là buổi tối rồi, khi ấy trong thư viện đã không còn người nào nữa. Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm là tôi đã chạy qua đó tìm nhưng cái túi đã biến mất.
Mấy sinh viên như chúng tôi đây dậy khá muộn cho nên tôi nghi ngờ là nhân viên dọn vệ sinh."
Các hàng xóm vừa nghe vậy cũng cảm thấy suy đoán của cô ta có lý lẽ nhất định, vào tâm giờ ấy, nhân viên quản lý thư viện vẫn chưa mở cửa nhưng nhân viên dọn dẹp vệ sinh đã bắt đầu làm việc rồi, cho nên có lẽ thật sự đã bị bọn họ lấy đi. "Cô ta không có bằng chứng, dù tìm được nhân viên dọn vệ sinh thì người †a cũng sẽ không thừa nhận đâu."
"Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không thừa nhận nhé."
Sau khi người dẫn chương trình hỏi xong mới bắt đầu kêu Tô Niệm Tinh xem bói: "Rốt cuộc có phải là nhân viên dọn vệ sinh lấy hay không? Chúng ta đều rất mỏi mắt mong chờ."
Lại là một đoạn nhạc nghiêm túc và kích thích vang lên.
Bởi vì nguyên nhân thời thượng cho nên quá trình ném lục hào kim tiền quẻ và bói chữ đều không bị giảm thiểu, nhưng thời lượng cô bấm ngón tay lại bị giảm xuống chỉ còn hai hình ảnh, xem chỉ tay cũng chỉ tầm vài giây, ống kính vừa quay thẳng với mặt cô là bắt đầu tiết lộ kết quả ngay.
Các hàng xóm khen ngợi: "Đại sư, cô rất ăn ảnh đấy, ống kính chiếu gần như thế mà cô vẫn không có góc chết nào."
A Trân yếu ớt giơ tay lên: "Chỉ có một mình tôi cảm thấy làn da của chị chủ quán rất đẹp sao? Không hề có một chút khuyết điểm nào luôn, kỹ thuật trang điểm này trâu bò thật đấy."
Bình thường Tô Niệm Tinh chỉ chăm sóc da chứ không trang điểm, nhưng lúc ghi hình chương trình có trang điểm nhẹ, chủ yếu là theo kiểu tự nhiên, trong suốt, cho nên làn da trông rất nhẫn nhụi và mịn màng.
Điểm chú ý của các hàng xóm khác rõ ràng khác hẳn với của A Trân, nhưng được cô ta nhắc nhở như vậy, mọi người cũng rất nể mặt mà khen ngợi theo: "Đúng là rất đẹp, rất đoan chính."
Nếu là ngày thường, bọn họ gặp được nữ hậu sinh có nhân phẩm tốt nhất định cũng sẽ tiến cử con cháu nhà mình hoặc là con cái của người thân bạn bè, nhưng khi đối mặt với Tô Niệm Tinh thì có thế nào bọn họ cũng không nổi lên được suy nghĩ đó. Bọn họ theo bản năng cảm thấy con cháu nhà mình hoàn toàn không xứng với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận