Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 291: Cảm Ơn

Chương 291: Cảm ƠnChương 291: Cảm Ơn
Cô đã từng thấy rất nhiều người xuất hiện vấn đề tâm lý sau khi gặp khó khăn. Mẹ của Lâm Lâm vẫn luôn kiên trì suốt mười năm liền vì cô con gái, tình mẫu tử này cũng thật khiến người cảm động.
Nửa tháng sau, Tô Niệm Tinh mới gặp được mẹ của Lâm Lâm.
Trên gương mặt của bà ta đã hơi hồng hào trở lại nhưng người thì vẫn gầy khô như cũ, được Lâm Lâm đỡ đi vào trong quán, các hàng xóm nhìn thấy bà ta đêu nhanh chóng vây quanh lại, chào hỏi và khích lệ bà ta.
"Chị nhất định phải kiên cường lên, bây giờ khổ cực đều đã qua đi rồi."
"Con gái cô rất giỏi! Cho dù là vì con gái thì cô cũng phải chống đỡ tiếp!"
"Trải qua tai họa này rồi, cô sẽ càng ngày càng tốt lên thôi!"...
Các hàng xóm láng giềng mồm năm miệng mười nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng mình, bọn họ chính là tốp người đầu tiên nghe nói mẹ Lâm Lâm gặp nạn, sau đó lại đọc được đủ các loại cảnh ngộ khủng khiếp mà bà ta gặp phải, hai cô gái trẻ tuổi kia đã bị tra tấn đến mức tinh thần sụp đổ, vẫn còn đang tiếp nhận điều trị tâm lý, chỉ có mình bà ta là không bị ảnh hưởng, có thể thấy tố chất tâm lý của bà ta thật sự rất mạnh.
Nhìn thấy những người xa lạ không quen biết gì này khích lệ mình, mẹ của Lâm Lâm cười với vẻ biết ơn: 'Cảm ơn mọi người."
Có vài người chủ động mua đồ ăn cho bà ta, kêu bà ta ăn nhiều một chút, như vậy cơ thể mới có thể khỏe lại nhanh được.
Mẹ của Lâm Lâm nở nụ cười, nhận lấy thức ăn và cảm ơn đối phương, sau đó lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Lần này thật sự cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô thì có khả năng cả đời này tôi cũng không thể ra ngoài được mất." Đó chính là một thôn xóm cách biệt, mẹ của Lâm Lâm càng bị giam cầm lâu thì càng chìm vào trong tuyệt vọng, nhưng bà ta vẫn luôn khao khát có một ngày đi ra khỏi căn hâm đất đó.
Bây giờ cuối cùng thì bà ta cũng ra ngoài được rồi: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều."
Tô Niệm Tinh đỡ bà ta dậy: “Đây là chuyện mà tôi nên làm thôi. Lâm Lâm đả trả tiền xem bói cho tôi rồi, em ấy thật sự là một đứa trẻ rất tốt, rất hiếu thuận, nhiều người nói cô bỏ nhà đi như vậy nhưng cũng chỉ có cô bé vẫn luôn kiên trì tin tưởng cô, cô đã sinh được một cô con gái rất tốt đấy."
Mẹ của Lâm Lâm vuốt mái tóc của con gái, bàn tay của bà ta rất thô ráp nhưng cũng rất mực dịu dàng, tuy rằng bọn họ đã mười năm không gặp nhưng tình thân có thể bù đắp khoảng thời gian mười năm ấy.
Hai mẹ con nhìn nhau mà cười.
Lúc gần đi đến cửa, Tô Niệm Tinh hỏi Lâm Lâm có còn vận chuyển rau tới nữa không.
Lâm Lâm đáp với vẻ hiển nhiên: "Đương nhiên là có rồi ạ."
Tô Niệm Tinh kinh ngạc: "Không phải đã có tổ chức từ thiện quyên góp tiền cho em rôi sao?"
Lẽ nào tổ chức từ thiện chỉ đánh bóng tên tuổi, làm giả?
Thế này là phạm pháp đấy!
Lâm Lâm liếc mắt nhìn mẹ mình, vừa định mở miệng thì đột nhiên mẹ của Lâm Lâm nói: "Con bé sắp vào đại học rồi, không biết tôi có thể chuyển rau qua đây được không?”
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn cơ thể gây yếu của bà ta, chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay bà ta được rồi, quá yếu ớt, bà ta thật sự có thể vác được đống rau nặng như vậy không?
Lâm Lâm cũng sốt ruột: "Mẹ, sức khỏe của mẹ vẫn chưa tốt hẳn đâu."
Mẹ Lâm Lâm bật cười: "Đương nhiên không phải bây giờ rồi, ý mẹ là đợi khi nào mẹ khỏe hẳn rồi lại qua đây đưa rau sau, còn nữa, cũng không cần đến sức lớn bao nhiêu, phần lớn đều là ngồi xe mà, mẹ không muốn ngày nào cũng ở nhà đâu."
Lâm Lâm không nói gì nữa, các thôn dân luôn tìm tới cửa hỏi han chuyện bị giam cầm, mới đầu là thông cảm nhưng sau này lại là nghe ngóng chỉ tiết, lần nào nhớ về cũng như xát muối vào vết thương của bà ta vậy.
Lâm Lâm nghĩ ngợi: "Để ông bà nội đi chung với mẹ đi ạ, một mình mẹ đi, con thấy không yên tâm."
Mẹ Lâm Lâm cũng không từ chối, trên thực tế, bà ta cũng không dám đi đường một mình, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà.
Tô Niệm Tinh biết được ba người cùng nhau đi đưa rau, ngược lại cũng không còn lo lắng nữa mà nhìn theo hai mẹ con họ rời đi.
"Ây! Này này này! Làm cái trò gì đấy? Đột nhiên nhảy ra đường thế người ta còn lái xe kiểu gì?"
Một chiếc xe lái xiêu vẹo rồi đỗ lại gân cửa quán Tô Thần Toán, còn chưa xuống khỏi xe đã bị chủ nhân chiếc xe đằng sau cách cửa kính chửi cho một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận