Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 358: Em Muốn Xem Bói Cho Ai

Chương 358: Em Muốn Xem Bói Cho AiChương 358: Em Muốn Xem Bói Cho Ai
"Nói ít” làm sao có thể đơn giản được chứ, giống như xào thức ăn ấy, thêm ít gia vị thì vị của món ăn có thể ngon được sao?
Hơn nữa, cứ để cô thử đi, đợi cô phát hiện ra "nói ít” còn khó hơn học thuộc lòng thì cô sẽ nghiêm túc học thuộc lòng thơ thôi.
Tô Niệm Tinh ném quyển sách lên bàn cao rồi xắn tay áo bắt đầu làm việc.
"Chị chủ? Chị chủ?”
Tô Niệm Tinh đang bận ở sau bếp rửa rau thì A Trân ở bên ngoài gọi tên cô, cô vẩy nước đọng trên tay sau đó lau tay vào tạp đề, đi ra khỏi bếp: "Sao thế?"
A Trân chỉ vào một cô gái trẻ tuổi đang đứng trước quây thu ngân, độ tuổi của đối phương không lớn, nhìn qua cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi: "Cô ấy trúng thưởng rồi, nhưng cô ấy không muốn xem bói cho mình, hỏi cô có thể xem bói cho người khác được không?”
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, trẻ con ở độ tuổi này ngoại trừ học hành ra thì không có quá nhiều áp lực và nguyện vọng, có thể thi đỗ đại học được hay không còn phải xem thành tích ngày thường thế nào mới biết được, chứ hoàn toàn không gửi gắm hy vọng vào xem bói.
Cô đi đến trước quầy thu ngân và hỏi cô gái trẻ: 'Em muốn xem bói cho ai?"
Cô gái trẻ ngẩng đầu lên, đại khái là cảm thấy xấu hổ nên có hơi bối rối, chẳng qua, nói chuyện cũng khá là mạch lạc rõ ràng, vừa nhìn đã biết là tiểu đại nhân thường xuyên làm việc giúp cha mẹ rồi. "Em muốn cho chị em xem bói ạ."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được, chị em đang ở đâu? Khi nào thì qua đây?”
Cô gái trẻ nhìn đồng hồ đeo tay với vẻ muốn nói lại thôi: "Chị em không có thời gian qua đây đâu, chị có thể xem chỉ tay của em để bói về chị ấy được không? Chị ấy là chị gái ruột của em, không phải chị có thể xem về người thân được sao?”
Thấy cô gái trẻ nói chuyện đâu ra đấy, Tô Niệm Tinh cũng hiểu ra, chắc hẳn cô bé thường xuyên tới đây ăn cơm cho nên rất quen thuộc kỹ thuật bói toán của cô đây.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng là như vậy rồi, nhưng xem cho chính bản thân cô ấy sẽ càng chuẩn hơn."
Cô gái trẻ mím môi: "Chị gái em không có cách nào qua đây đâu. Chị ấy đã kết hôn rồi nhưng em vô cùng khó hiểu, không rõ tại sao chị lại gả cho anh ta nữal
Chị em lớn lên rất đẹp, có rất nhiều người đàn ông có điều kiện tốt theo đuổi chị ấy nhưng người đàn ông mà chị ấy chọn trúng không chỉ không có tiên mà còn không có giáo dục, cứ há mồm là chửi người, lại còn mất vệ sinh nữa chứ.
Điều khiến em bất ngờ nhất là chị gái em còn chủ động theo đuổi anh ta. Chị em bỏ qua nhiều người đàn ông tốt như vậy không gả mà cứ nằng nặc đòi gả cho một tên đàn ông kém đủ mọi mặt như thế, hơn nữa, từ đầu đến cuối, tên đàn ông đó còn không tốt với chị em."
Xem chừng cô bé thật sự rất không thích ông anh rể này của mình, nhắc đến đối phương mà ngay cả anh rể cũng không gọi, trên mặt cũng là vẻ chán ghét tột cùng. Tô Niệm Tinh nhún vai: "Có khả năng anh ta có ưu điểm khác chăng, chỉ là em không biết mà thôi."
Cô gái trẻ lại kiên trì với phán đoán của mình, gấp đến mức nước mắt cũng chảy cả ra: "Chị ấy sống không hề hạnh phúc một chút nào hết. Tên đàn ông kia đối xử với chị ấy vô cùng tệ, không chỉ đánh chị mà còn dẫn cả đàn bà về nhà qua đêm nữa, nhưng chị em đều nhịn nhục hết.
Mà trước đây chị em cũng không phải như vậy đâu, cha mẹ em qua đời từ rất sớm, là chị em nuôi em khôn lớn, tính cách của chị rất hiếu thắng nhưng chị lại chịu làm trâu làm ngựa cho tên đàn ông kia, thế này thật quá bất thường."
Nói đến cuối cùng, cô gái trẻ gấp đến rơi nước mắt, nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong: "Chị là đại sư đoán mệnh có phải cũng biết bỏ bùa người khác không? Chị nói xem có phải tên đàn ông kia đã bỏ bùa chị em rồi không?"
Tô Niệm Tinh sững sờ, không phải chị gái của cô gái trẻ này bị PUA đấy chứ?
Tinh thần bị tàn phá và bỏ bùa cũng tương tự với nhau.
Cô hỏi dò: "Ngoại trừ nghe răm rắp theo lời anh rể của em thì chị em đối xử với người khác thế nào?"
"Anh ta không phải là anh rể của em, anh ta là người xấu." Cô gái trẻ giận dữ bất bình, gương mặt nhỏ vẫn còn non trẻ phồng lên, hai mắt tròn xoe, trông cực kỳ giống một con thú cưng, đáng yêu vô cùng.
Tô Niệm Tinh kiềm chế bàn tay đang run lên của mình mà hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Em đã từng hỏi chị em nguyên nhân chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận