Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 431: Xem Chừng Cảnh Sát Vẫn Chưa Điều Tra Ra Đâu

Chương 431: Xem Chừng Cảnh Sát Vẫn Chưa Điều Tra Ra ĐâuChương 431: Xem Chừng Cảnh Sát Vẫn Chưa Điều Tra Ra Đâu
Hương Giang những năm chín mươi vẫn còn rất xa lạ vê bệnh tâm thần, gần như bọn họ đều chưa từng nghe qua cái từ trầm cảm sau sinh này, nếu như ở nơi hẻo lánh lại càng không có khả năng nghe đến từ này hơn.
Anh Minh cũng cảm thấy rất có khả năng: "Có phải vì cha mẹ của phú nhị đại không chịu cho cô ta qua cửa nên cô ta không chấp nhận được, đả kích quá lớn mới phát điên không nhỉ?"
Loại chuyện này vẫn rất thường thấy, ví dụ như có học sinh rất muốn thi đỗ đại học mà liều mạng cố gắng nhưng cuối cùng lại không thi đỗ, trực tiếp phát điên luôn.
Các hàng xóm lại thảo luận sôi nổi.
Vụ án này cũng quá mức phi lý rồi, bọn họ nói ra đủ các loại suy đoán khác nhau mà bản thân cho là vô cùng chuẩn xác nhưng lại không biết thật giả thế nào.
Ngày hôm sau, quả thật báo chí đã đăng tin về vụ án này, nhưng bọn họ lật tới lật lui toàn bộ các bài báo lại đều chỉ là suy đoán, chứ không một tờ nào lấy ra được bằng chứng.
"Xem chừng cảnh sát vẫn chưa điều tra ra đâu."
"Vụ án lớn như vậy nào có thể phá giải dễ dàng được như thế chứ, chắc chắn phải từ từ thẩm tra xử lý rồi."
Lại đợi thêm bảy ngày nữa, cuối cùng vụ án này mới tuyên bố đã được phá, đồn cảnh sát Vịnh Đồng La triệu tập các phóng viên tới mở họp báo.
Các hàng xóm láng giềng đồng loạt chạy tới quán Tô Thần Toán và nhờ cô đừng mở đĩa nữa, hãy mở tivi lên xem phát sóng. Trên tivi đang phát sóng trực tiếp, Tô Niệm Tinh cũng đang đợi kết quả xử lý nên cô bật tivi lên, chỉnh âm lượng lên to nhất.
"Ôi, ra ngoài rồi, là giám sát Lương, cậu ấy phụ trách vụ án này."
Ngồi bên cạnh giám sát Lương chính là sir Trương của bộ phận quan hệ công chúng, lúc này anh ta đang thông báo với các thị dân thành phố: "Lần này, tổng cộng điều tra ra được sáu mươi lăm phần tử phạm tội vi phạm pháp luật tại bệnh viện An Lạc, đã bắn gục sáu người. Hiện giờ sẽ thông báo tình của các tội phạm còn lại, thông qua nhiều phen điều tra, nhân chứng, vật chứng đều đã đủ cả... Tiếp theo đây đều là sự thật..."
"Viện trưởng của bệnh viện tâm thần An Lạc - Trương Trí Anh bị tình nghi giam cầm rất nhiều nữ giới và bán cho các cơ quan, bằng chứng đã được xác thực.
Ngô Tích Hào xây dựng thân phận và địa vị phú nhị đại để phát sinh quan hệ với rất nhiều nữ giới, sau khi sinh con xong sẽ chuyển bán cho người khác, thậm chí là ra nước ngoài, tiền kiếm được sẽ cung cấp cho anh ta tiêu dùng."
Nói xong câu này, các hàng xóm láng giềng lập tức bùng nổ: "Bán cho các cơ quan á, này là buôn bán trẻ em à?”
"Đúng, chính là ý này đấy."
"Trời đánh thánh vật, con của mình mà cũng không bỏ qua, đồ cặn bã."
Chuyện này gân như đã chạm tới giới hạn của các hàng xóm láng giêng, tivi vẫn còn đang phát sóng nên Tô Niệm Tinh ra hiệu cho bọn họ nhỏ tiếng một chút: "Nghe tiếp đi đã!"
Mọi người lập tức yên lặng.
Sir Trương đang phát biểu: "Trần Nhật Lượng là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Phúc xuân, lấy nội tạng người trái pháp luật..." Không biết là ai chửi tục một câu: "Thằng chó!"
"Trần Đại Phúc là nhân viên tình báo của tổ chức buôn người này thường xuyên thu thập thông tin về người mua tại các khu chợ và đàm phán giá cả, nhiều lần trao đổi với người mua..."
"Khúc Ngôn Đông là bảo kê của tổ chức buôn người, chuyên cưỡng chế nữ giới trên đường.......
"Hà Tuấn Sinh là bác sĩ trợ sản của bệnh viện Phúc Thái, nhiều năm liền ăn trộm trẻ sơ sinh, đồng thời đỡ đẻ cho các phần tử vi phạm pháp luật."
Trong tay sir Trương giơ bức ảnh của Hà Tuấn Sinh, chú An đang nghe rất cẩn thận đột nhiên vỗ đùi một cái: "ÁI Là ông ta kìal"
Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía ông ta: "Ai thế? Ông quen sao?"
Chú An làm sao có khả năng không quen cho được: "Lúc An Tử ra đời cũng là ông ta giúp đỡ đẻ đấy."
Hai tay ông ta chắp lại: "Hóa ra ông ta đã bắt đầu trộm cắp trẻ sơ sinh từ hồi đó rồi, thằng quỷ thiếu đạo đức này, cũng may mà khi ấy tôi đứng canh ngay cửa phòng bệnh."
Mọi người lập tức chửi tên bác sĩ này thiếu đạo đức: 'Làm bác sĩ không tế thế cứu nhân cũng thôi đi lại còn trộm trẻ con, phá hoại gia đình của người khác, thật quá ghê tởm."
"Chú An, chú thật may mắn, may mà An Tử không bị ông ta trộm mất."
"Đúng đó."
Tô Niệm Tinh lại cảm thấy trong này có một BUG: "Ông ta trộm trẻ sơ sinh suốt nhiều năm như thế mà sao đến bây giờ mới bị điều tra ra vậy? Con đã mất tích rồi, không phải có thể điều ra vấn đề rất dễ dàng hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận