Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 451: Đúng Là Quá Đáng Sợ

Chương 451: Đúng Là Quá Đáng SợChương 451: Đúng Là Quá Đáng Sợ
Cũng có truyền thông vạch trần chỉ tiết anh Hắc giết A Mỹ. Mấy thông tin này là phía cảnh sát phỏng vấn anh Hắc mà có được, hơn nữa anh Hắc đã thừa nhận chính mình đã giết chết A Mỹ.
Tô Niệm Tinh mua toàn bộ các tờ báo lớn nhỏ về rồi đặt chúng lên quầy thu ngân để các thực khách có thể lật xem.
Các hàng xóm cũng đang thảo luận...
"Vậy mà tờ báo này còn đăng cả những việc làm thiếu đạo đức khác của Phòng Chính Thịnh nữa này.
Ôi chao, hộ kinh doanh ở đường Russell này chính là nhà người thân của tôi đây mà, cửa hàng của ông ấy bị Phòng Chính Thịnh mua mất, nghe nói con trai ông ấy cờ bạc nợ nần ngập đầu nên không thể không bán.
Tôi còn đang không hiểu tại sao trước đây con trai của ông ấy là một đứa trẻ ngoan như vậy mà đột nhiên lại chìm đắm trong bài bạc, hóa ra là bị người dụ dỗ à.
Thật thiếu đạo đức."
Vốn cho rằng Phòng Chính Thịnh chỉ chơi mỹ nhân kế thôi nhưng không ngờ bọn họ còn có nhiều thủ đoạn như thế. Mại dâm, cờ bạc, ma túy, chỉ sợ không một cái nào là thiếu đâu?
Đúng là quá đáng sợ.
"Cho dù có là lúc nào thì cũng đừng mong có thể phất lên nhanh chỉ trong một đêm. Chúng ta bảo vệ tài phú mà tổ tiên để lại đã là không phụ lòng tổ tiên rồi. Đừng nghĩ đến khai phái thị trường gì đó, đầu óc của chúng ta thật sự không bằng bọn họ, bọn họ quá không có giới hạn." Một người từng trải như chú An cũng coi như đã được trải nghiệm sâu sắc.
"Chẳng trách tôi không thể trở thành phú hào được vì tôi còn có lương tâm mà."
Nhưng cứ cố tình lại không thể kết tội được kẻ như vậy, vì có vô số người sẽ gánh tội thay cho ông ta.
Hương Giang không có án tử hình, án bắt cóc cùng lắm chỉ ngồi tù mười năm thôi, đợi bọn họ ra tù sẽ có rất nhiều tiền của cung cấp cho bọn họ tiêu xài.
Đây chính là khoản tiên mà cả đời một người bình thường không thể kiếm ra được.
Tô Niệm Tinh đọc mấy tờ báo này mà thật lâu vẫn không nói gì.
Sinh sống ở Hương Giang càng lâu thì cô càng ý thức rõ ràng được khoảng cách giữa mình và các phú hào kia.
Nói một câu khó nghe thì khoảng cách này còn lớn hơn cả khoảng cách giữa cô và chó. Đây không chỉ đơn giản là chỉ khoảng cách về tiền tài mà còn có cả tài nguyên, địa vị xã hội và thậm chí là pháp luật.
Mà mấy khoảng cách này sẽ khiến cho những người muốn thông qua cố gắng để leo lên sinh ra tuyệt vọng trong lòng.
Thành phố lớn phồn hoa này giống như một người già mấy trăm tuổi, đừng thấy nó khoác lên mình một cái áo ngoài hiện đại thì trông có vẻ rất bao dung, cũng cố gắng thích ứng với trào lưu mới và càng cố gắng chấp nhận sự vật mới hơn, nhưng sự kiêu ngạo và khinh thường từ trong xương cốt đã khiến bọn họ không chịu chấp nhận sự thay đổi, nó không cho phép có người đến làm lung lay địa vị của mình.
Một người ở tầng lớp thấp không thông qua hãm hại và lừa gạt, mà chỉ chăm chỉ thành thật phấn đấu, vậy muốn leo được lên trên đúng là còn khó hơn cả lên trời.
Tư tưởng giai cấp đã cố định hóa trong suốt thời gian dài khiến các thị dân đã quen với nhẫn nhục chịu được, quen với việc gặp phải phú hào thì ngậm bồ hòn làm ngọt. Một người bình thường lại không có một chút võ lực nào giống như cô còn có thể thực hiện được mục tiêu của mình hay sao?
Ngay lúc Tô Niệm Tinh đang suy nghĩ lung tung thì anh Phi chạy từ bên ngoài vào và hô lớn lên với vẻ hưng phấn: "Rớt rồi! Rớt thật rồi!"
Các hàng xóm thấy anh ta nhảy tưng tưng mà bối rối hỏi: "Cái gì rớt?"
"Cổ phiếu rớt giá đấy, giá cổ phiếu của Phòng Chính Thịnh rớt thảm hại luôn." Anh Phi mừng rỡ ra mặt, cách các hàng xóm mà ra hiệu bằng tay với Tô Niệm Tinh: "Hôm nay rớt 38. 7% luôn nhé.”
Cổ phiếu Hương Giang không có lệnh giới hạn như ở nội địa. Bắt đầu từ đầu năm, giá nhà đã tăng vọt lên rất mạnh khiến cho giá cổ phiếu của các công ty bất động sản cũng tăng vùn vụt lên theo.
Nhưng ai có thể ngờ được chứ?
Chỉ trong một ngày mà đã rớt về nửa năm trước, uy lực của báo chí đúng là quá mạnh.
Các hàng xóm chửi tới tấp: "Đáng kiếp nhà nó, ai kêu tụi nó lại thiếu đạo đức như vậy, đi khắp nơi lửa đảo cơ chứ, đáng đời nhận lấy kết cục này."
"Tốt nhất là phá sản luôn đi! Giá nhà cũng bị mấy người này đẩy lên cao chứ ai nữa.
"Đúng! Phá sản đi!"...
Sắc mặt của Tô Niệm Tinh lại hơi thay đổi. Hôm qua suýt chút nữa thì bị giết nên cảm xúc của cô có hơi kích động, nhất thời không khống chế được nóng giận phun ra lời tiên tri về giá cổ phiếu của Phòng Chính Thịnh sẽ sụt giảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận