Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 512: Có Phải Là Không Thích Hợp Không

Chương 512: Có Phải Là Không Thích Hợp KhôngChương 512: Có Phải Là Không Thích Hợp Không
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, người đàn bà không tiếp tục dây dưa mà chỉ gật đầu ghi nhớ.
Không thấy được nội dung bói toán, đám láng giềng cũng không thấy vọng. Thấy Tô Niệm Tinh mỏi mệt như vậy, mọi người đều lo lắng cho thân thể của cô: "Có phải là gân đây quá mệt mỏi nên thân thể chịu không nổi không?”
Tô Niệm Tinh thuận thế gật đầu: "Chắc là tôi mệt quá, buổi tối về nhà nhất định phải nghỉ ngơi thật đầy đủ."
Sau khi tiễn bước láng giềng, Tô Niệm Tinh đến sở cảnh sát tìm giám sát Lương, hẹn gặp anh trong gara.
Giám sát Lương nhanh chóng đến nơi, đưa cô lên xe Jeep, quan sát vẻ mặt của cô: "Sao rồi? Có phải nhớ ra manh mối gì không?"
Tô Niệm Tinh sửng sốt một chút mới nhận ra anh cho rằng mình nhớ lại chỉ tiết bỏ sót lúc gặp A Lệ. Cô lắc đầu: "Không phải A Lệ, là một người khác. Hôm nay có một người đàn bà tìm tôi xem bói tung tích của con gái bà ấy, nhưng tôi lại bói thấy con gái bà ấy đang bị nhốt trong một căn nhà."
Giám sát Lương lập tức hiểu ý cô: "Cô nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đi tìm người!"
Tô Niệm Tỉnh nói ra địa chỉ, giám sát Lương nao nao: "Tướng Quân Áo? Xa đến thế sao?"
"Đúng vậy." Tô Niệm Tinh thấy anh khó xử: "Có phải là không thích hợp không?”
Cô biết cảnh sát Hương Giang phân chia khu vực trực thuộc để điều tra phá án. Người đàn bà kia đã báo mất tích ở sở cảnh sát Tướng Quân Áo, bây giờ sở cảnh sát Vịnh Đồng La lại đến đó giải cứu con tin, có hơi vượt quá bổn phận, hơn nữa giám sát Lương không thể đưa ra bằng chứng Hoa Tuệ bị bắt cóc giam cầm.
Tô Niệm Tinh vắt hết óc suy nghĩ manh mối, tiếc rằng cô chỉ thấy được nơi Hoa Tuệ đang bị nhốt chứ không biết vì sao Hoa Tuệ lại bị bắt cóc.
Giám sát Lương kêu cô đừng lo lắng: 'Lúc cứu người, tôi sẽ tạm thời huy động hai cảnh sát ở Tướng Quân Áo."
Mắt Tô Niệm Tinh sáng lên: "Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
Cảnh sát đích thân tham gia giải cứu con tin thì sẽ không bị coi là quá vô năng. Vừa hoàn thành nhiệm vụ của cảnh sát lại vừa không đắc tội người khác, quả nhiên anh am hiểu cách ứng xử ở công sở hơn cô nhiều.
"Cảm ơn cô." Giám sát Lương chân thành nói lời cảm ơn.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Vậy thì tôi đi trước đây. Nếu cứu được người ra ngoài thì anh báo với tôi một tiếng."
"ừn"
Về cửa hàng bánh bao, Tô Niệm Tinh vẫn không yên lòng.
A Trân còn tưởng cô đang tự trách vì không thể bói được tung tích con gái giúp người đàn bà kia, thế là an ủi cô: "Bà chủ, cho dù là đại sư đoán mệnh thần kỳ cỡ nào cũng không thể bói toán được trăm phần trăm, chị đã tuyệt vời lắm rồi! Tôi xem các khách quý mà show Huyền học mời đến sau này, bản lĩnh xem bói đều không bằng chị. Bây giờ tiếng hô của chị càng ngày càng cao, rất nhiều người đều gọi chị là đệ nhất thân toán Hương Giang đấy."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười. Đệ nhất thần toán gì chứ? Bây giờ cô thậm chí không thể bói được hung thủ của một vụ án giết người. Mãi đến 23 giờ tối, cửa hàng bánh bao sắp đóng cửa, giám sát Lương mới chậm rãi đến nơi: "Tôi vốn định chờ ngày mai mới nói với cô, nhưng sợ cô vẫn chờ nên mới chuyên môn đi đường vòng đến đây."
Tô Niệm Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Hoa Tuệ được cứu rồi hả? Ai bắt cóc ô ấy? Đã nhiều ngày trôi qua, là ai đưa đồ ăn cho cô ấy?"
Giám sát Lương gật đầu: "Cứu được rồi. Cô ấy bị giam cầm một thời gian dài nên tình trạng không được tốt cho lắm, không chịu nói chuyện, chuyên gia tâm lý đang khơi thông tâm lý giúp cô ấy. Chúng tôi vẫn chưa thể đoán được hung thủ là ai, tuy nhiên chúng tôi đã thu thập được vân tay của nghi phạm ở nơi Hoa Tuệ bị giam cầm, chỉ cần tìm được hung thủ thì nhất định sẽ có thể trị tội hắn ta."
Tô Niệm Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian đã không còn sớm, cô kêu giám sát Lương mau chóng về nhà, còn mình cũng về chỗ ở.
Giám sát Lương sợ cô về nhà một mình không an toàn nên khăng khăng đòi đưa cô về nhà.
"Nếu là án giết người liên hoàn, hơn nữa ba người chết còn cách nhau xa như thế, vậy thì có khi nào hung thủ là người làm nghề tự do không nhỉ?" Tô Niệm Tinh tìm đề tài trò chuyện. Sống ở Hương Giang, không có tiền là điều bất khả thi, có việc để làm chính là điều cơ bản nhất để bảo đảm cuộc sống của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận