Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 751: Tôi Đã Bói Ra Được Hết Cả Rồi

Chương 751: Tôi Đã Bói Ra Được Hết Cả RồiChương 751: Tôi Đã Bói Ra Được Hết Cả Rồi
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tại sao anh không nói với Diệp Thắng Thiên rằng chính tôi đã mật báo cho anh nên mới hại chết mấy người anh em đó của anh ta?"
Giám sát Lương hơi sững sờ, anh phản bác theo bản năng: "Làm sao lại thành cô hại được? Bốn anh em của anh ta bị tổ trọng án A chúng tôi và đội súng bắn tỉa bắn chết cơ mà, tôi còn được tiền thưởng anh dũng nữa đây.
Diệp Thắng Thiên vẫn còn sống, tuy rằng anh ta đang nằm liệt trên giường, không còn khả năng vượt ngục tiếp nữa, nhưng cô phải nuốt chuyện này vào trong bụng, đừng tiết lộ với bất cứ ai hết."
Anh liếc mắt nhìn xung quanh, xác định không có người nào nghe lén mới yên tâm.
Tô Niệm Tinh không kiềm chế được mà rơi nước mắt: "Nói dối! Tôi đã bói ra được hết cả rồi, Diệp Thắng Thiên ép anh nói ra kẻ đã mật báo nhưng anh thà rằng bị anh ta đánh chết chứ không chịu nói."
Giám sát Lương không ngờ đến ngay cả chuyện này mà cô cũng có thể bói ra được.
Anh hơi hé miệng liếm đôi môi khô khốc của mình rồi bảo: "Diệp Thắng Thiên sẽ không bỏ qua cho tôi, anh ta ép hỏi tôi chỉ vì muốn một lưới tóm hết chúng tôi mà thôi. Tôi đã bị bắt rồi, nếu khai cô ra cũng chỉ là hại chết thêm một người nữa, tôi đã từng đảm bảo với cô nhất định sẽ giữ bí mật cho cô mà, đương nhiên tôi phải làm được rồi."
Trong lòng Tô Niệm Tinh dâng lên cảm giác chua xót.
Giám sát Lương giơ tay lau nước mắt trên mặt giúp cô, nhưng bả vai anh bị trúng đạn nên bây giờ ngay cả nhấc tay cũng không thể nhấc được, chỉ có thể giơ cánh tay phải lên lau hộ cô.
Tô Niệm Tinh nắm lấy bàn tay anh rồi áp bàn tay đó lên gò má mình: "Trước đó anh nói ngày nào cũng sẽ nấu cơm cho em, giờ câu đó còn tính nữa không? Em không thích ăn mì cay Thành Đô, anh có biết làm mì tương đen không?”
Đầu óc giám sát Lương lập tức mê muội, trước mắt trở nên mơ hồ hẳn đi, không cách nào nhìn thấy gõ gương mặt của cô mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói phóng đại của đối phương.
Trên gương mặt anh hiện ra vẻ mừng rỡ, trong con mắt màu đen lấp lánh ánh sao: "Em... em nói gì vậy?”
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng.
Giám sát Lương thấy cô cười rồi cuối cùng cũng xác định được bản thân không nghe nhầm.
Anh chống người lên, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng bả vai lại truyền tới cơn đau nhức dữ dội khiến anh phải từ bỏ hành động ngu ngốc này.
Anh vừa muốn ôm cô nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến gì đó: "Có phải vì em biết ơn anh đã giữ bí mật thay mình cho nên mới quyết định ở bên anh không?”
Tô Niệm Tinh bị câu hỏi này làm cho líu lưỡi.
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này luôn, là vào sau khi anh mất tích đột nhiên cô mới phát hiện hóa ra, bất tri bất giác từ lúc nào mình đã thích anh mất rồi. Loại yêu thích này khác hẳn với những người bạn trai ở kiếp trước của cô, không phải đột nhiên rung động mà là sau khi sớm chiều ở chung, cô không thể kiêm được mà bị anh thu hút, nhưng sự hờ hững của cô đối với tình cảm lại khiến cô sợ hãi, không chịu bước thêm một bước nữa.
Giám sát Lương thấy cô im lặng rất lâu mà không trả lời, xưa nay anh vẫn luôn điềm tĩnh nhưng bây giờ lại hoang mang không nói nên lời.
Có điều, anh nhất định phải xác định tâm ý của cô, cho nên anh nói với giọng nhẹ nhàng: "Em có thể vì anh là cháu ngoại trai của vua tàu thủy thế giới Tô Ngọc Bạch mà thích anh, cũng có thể vì gương mặt này của anh mà thích anh, thậm chí, cũng có thể vì anh nấu ăn ngon mà thích anh. Mấy thứ này đều có thể đi theo anh cả đời.
Nhưng em không thể vì thích anh vì bộ cảnh phục này được. Anh là cảnh sát, em là người chỉ điểm của anh, anh bảo vệ em là chuyện nên làm. Cho dù anh không thích em thì vẫn có nghĩa vụ phải giữ bí mật cho em. Em không thể vì chức nghiệp của anh mà thích anh được đâu.
Rồi sẽ có một ngày anh nghỉ hưu và cởi bộ cảnh phục này xuống, khi ấy, em có còn thích anh nữa không?”
Tô Niệm Tỉnh nhìn vẻ kiên định trong mắt anh, nhìn đi, cái anh muốn là cả một đời chứ không phải một khoảng thời gian.
Trước đây cô đã từng rút lui nhưng lần này cô muốn cho bọn họ một cơ hội, cô vẫn nắm chặt tay anh như cũ: "Em mới không bị ảo tưởng nghề nghiệp đâu nhé, anh đã quên trước đấy em còn mắng các anh té tát hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận