Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 270: Qua Đây Qua Đây

Chương 270: Qua Đây Qua ĐâyChương 270: Qua Đây Qua Đây
Người phụ nữ chần chừ: "Tôi muốn biết khi nào thì con bé mới có thể nổi tiếng, không giấu gì cô, con gái tôi vẫn luôn tập múa bale, giáo viên nói con bé rất có thiên phú nhưng học múa bale rất tốn tiên, hơn nữa còn chậm trễ việc học. Nếu không thể nổi tiếng thì sau này chỉ có thể làm một giáo viên dạy múa bale, có hơi thiệt thòi.'
Tô Niệm Tinh biết ý của bà ta: "Nhưng vận mệnh của trẻ con thay đổi khó lường, bây giờ tôi xem bói cũng chỉ là một loại khả năng trong số đó chứ không tuyệt đối đâu."
"Không sao, cô cứ nói cho tôi biết mệnh tướng hiện tại của tôi đi? Tôi chỉ coi làm tham khảo thôi chứ không lấy nó ra làm tiêu chuẩn đâu."
Người phụ nữ có hơi xấu hổ: "Quả thật tôi cũng không có gì để xem cả. Sự nghiệp của chồng tôi có thành tựu, chức vị của anh ấy đã đến hết nấc rồi, không có khả năng lên cao hơn nữa.
Học lực của tôi lại có hạn, không có khả năng được thăng chức. Cho nên tôi chỉ muốn bồi dưỡng con gái thành tài, chứ không còn tâm nguyện gì khác."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp được kiểu người xem quẻ như vậy, một lòng một dạ muốn xem cho con gái mà không có bất cứ suy nghĩ gì khác.
Cô thở dài một tiếng: "Vậy để tôi thử xem sao, cho dù tôi nói tương lai của cô bé có thể nổi tiếng thì cũng chưa chắc sẽ không thay đổi."
Người phụ nữ gật đầu: "Tôi hiểu ý của cô, cô bói đi."
Tô Niệm Tinh ấn vào ngón tay của bà ta và nhìn đường chỉ tay, cô cho rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng con gái của người tới xem bói múa bale, dù sao thì cũng học múa từ nhỏ cơ mà, tương lai hoặc là lên sân khấu biểu diễn, hoặc là làm giáo viên, không có loại khả năng thứ ba nào nữa.
Nhưng ai ngờ đều không phải hết, cô gái mà cô nhìn thấy lại tham gia công việc văn khoa, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến bale cả.
Tô Niệm Tinh xem video ba phút tận mấy lần liền mới hiểu rõ được nguyên nhân trong này.
Khi rút tay vê, cô nhíu mày: "Bà Điền, có phải một khoảng thời gian trước con gái của bà đã từng nói với bà rằng đầu gối đau không?"
Bà Điền hơi sững sờ: "Có từng nói, múa bale làm sao có khả năng không bị thương được, trẻ con xương cốt giòn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi."
Tô Niệm Tinh hiểu ra, chẳng trách cô gái nhỏ không còn khả năng múa bale được nữa, hóa ra là đầu gối có vết thương cũ, lúc còn nhỏ không coi trọng, đợi khi tuổi tác lớn dần rồi, cơ thể không thể chịu đựng được cơn đau nữa nên chỉ có thể nghỉ ngơi.
Tô Niệm Tinh đã xem rất nhiều video ở kiếp trước, trẻ con học múa phải ép lưng dẫn đến cả đời tàn tật, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đầu gối của con gái bà đã bị thương rồi, đây không phải là vết thương nhỏ, bà nhất định phải dẫn cô bé tới bệnh viện kiểm tra, bằng không, tương lai của cô bé sẽ không có cách nào theo nghề múa bale này hết."
Bà Điền kinh hãi, cho rằng Tô Niệm Tinh chỉ đang nói đùa, nhưng một chuyện lớn như vậy, Tô Niệm Tỉnh hoàn toàn không có lý do để nói đùa với bà ta.
Bà ta trừng mắt líu lưỡi rất lâu, rồi vội gật đầu với vẻ khẩn trương: "Được được được, bây giờ tôi sẽ dẫn con gái đến bệnh viện kiểm tra ngay." Nói xong, bà ta lập tức chạy ra ngoài.
Sau khi bữa trưa qua đi, nhân viên trong tiệm có nửa tiếng là thời gian nghỉ ngơi, nhưng hôm nay lại có hơi ngoại lệ. A Hỉ bước qua nói với Tô Niệm Tinh rằng có một vị khách vẫn luôn ngồi ở đó uống rượu, đã uống hai chai rồi, tình trạng như vậy mà đi ra ngoài kiểu gì cũng xảy ra tai nạn giao thông.
Tô Niệm Tinh đi ra đằng trước nhìn, vẫn là một chàng trai trẻ, vì thất tình nên qua bên này ăn cơm. Anh ta chọn vài món nhưng thức ăn lại chẳng động đũa đến mấy lần. Hai chai rượu đều bị uống cạn sạch hết, người cũng đã ngà ngà say, nói chuyện còn lè nhè.
Đột nhiên, anh ta đập một nghìn đô la Hồng Kông lên bàn dọa mọi người sợ hết hồn.
Chàng trai trẻ chỉ vào Tô Niệm Tinh: "Qua đây qua đây! Không phải cô là thân toán hay sao? Cô tới bói cho tôi một quẻ đi! Cô bói xem... khi nào tôi mới có thể quên được cô ấy?"
Tô Niệm Tinh thấy chàng trai trẻ khóc thảm thiết như vậy mới đưa một bát canh giải rượu cho anh ta: "Tốn một nghìn đô la Hồng Kông chỉ để xem chuyện này có phải quá lãng phí rôi không?”
Chàng trai trẻ bưng bát canh giải rượu lên uống một hớp, lại chẳng cảm nhận được vị gì. Sau khi nuốt xuống, anh ta không chịu uống thêm nữa mà ôm cánh tay của Tô Niệm Tinh, khăng khăng muốn cô xem bói cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận