Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 568: Mua Nhà

Chương 568: Mua NhàChương 568: Mua Nhà
Mỗi mét vuông có giá 2. 288, cho dù mua căn hộ nhỏ nhất cũng phải tốn 2. 418. 416 đô la Hồng Kông, còn thiếu 158. 416 đô la Hồng Kông.
Thấy cô suy sụp, bà chủ nhà vỗ vai cô: "Cố gắng thêm ba năm nữa hẳn là sẽ mua được.
Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.
Tô Niệm Tỉnh xoay người nhìn con số trên màn hình, chỉ còn thiếu một trăm năm mươi tám ngàn, cô nên đi đâu kiếm số tiền này nhỉ? Chương trình giải trí mà lúc trước cô ký hợp đồng vẫn chưa nhận được tiền cát-xê, nếu ghi hình xong chương trình này thì hẳn là sẽ đủ tiền.
"Cô muốn mua nhà à?"
Tô Niệm Tinh đang suy nghĩ nhập thần thì bỗng một cái bóng ập xuống trước mắt. Cô ngẩng đầu lên, thì ra là giám sát Lương.
Tô Niệm Tinh không có gì mà không thể thừa nhận: "Nếu không phải vì mua nhà thì tôi sẽ không mạo hiểm cỡ đó."
Giám sát Lương gật đầu: "Không lâu sau cô sẽ được như ước nguyện."
Tô Niệm Tinh nhìn anh, nghĩa là sao? Chẳng lẽ ý là không lâu sau cô sẽ đạt được ước nguyện? Cô không khỏi vui vẻ, thấy vẫn còn thực khách trong cửa hàng bánh bao, cô khẽ hắng giọng một tiếng, cố ý đổi đề tài: 'Hôm nay trông anh có vẻ khác với mọi khi."
Thế mà lại mặc đồng phục cảnh sát, bình thường lúc phá án anh cũng không mặc đồng phục cảnh sát, đã vậy còn đội mũ cảnh sát nữa chứ, trông dáng vẻ cực kỳ chính thức. Giám sát Lương cười nói: "Hôm nay là ngày sở cảnh sát xét công ban thưởng."
Anh lấy một tấm séc từ trong túi đưa cho cô: “Đây là tiên thưởng. Nếu cô muốn ra mặt thì tôi sẽ chứng minh cho cô."
Tô Niệm Tinh nhận lấy tấm séc, số tiền được viết trên tấm séc khiến cô rất hài lòng. Cô rụt rè mím khóe môi cong lên, số tiên này khiến cô có thể mua một căn hộ rộng hơn một chút. Nghe thấy lời nói của giám sát Lương, cô vội xua tay từ chối: "Không cần, tôi cảm thấy như bây giờ cũng được. Tôi không phải là cảnh sát của sở cảnh sát các anh, cho dù có công lao thì cũng sẽ không nhận được nhiều tiên hơn bây giờ."
Các cảnh sát nhận được tiền thưởng cũng là điều hiển nhiên, suy cho cùng thì cô chỉ nói một tiếng, còn họ phải đánh bạc cả tính mạng.
Giám sát Lương hạ giọng: "Lãnh đạo trực tiếp của tôi là cảnh ti Trần rất có bối cảnh, nếu cô bằng lòng gia nhập đội ngũ cảnh sát thì ông ấy sẽ giúp cô lấy được hộ khẩu Hương Giang ngay trong ngày mai."
Tô Niệm Tinh há hốc miệng. Gì cơ? Anh đang dụ dỗ cô đấy à?
Thấy vẻ mặt của cô không có vui sướng, giám sát Lương lại không nhịn được khuyên cô: "Có được hộ khẩu Hương Giang thì cô có thể vay tiền mua nhà. Tiền lương của sở cảnh sát Hương Giang nổi tiếng là cao, cô chỉ cần trả trước 10% tiên mua nhà, nói cách khác cô có thể mua được một căn nhà sang trọng trị giá hàng chục triệu. Chẳng phải cô thích tiền sao? Cơ hội phát tài cỡ này, cô không muốn suy xét thêm một chút à?"
Ánh mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời, 10% ư? Tức là cô có thể vay ngân hàng 90%. Hiện giờ cô đang có 2 triệu 260 ngàn tiền mặt, nếu vay ngân hàng thêm 90% thì tức là có thể mua được một căn hộ sang trọng trị giá hai mươi triệu. Nghe nói Trịnh Y Kiện và Mông Gia Tuệ mua một căn biệt thự sang trọng giữa sườn núi với số tiền 28 triệu đô la Hồng Kông vào năm 1993. bây giờ mới là năm 1990. giá nhà sẽ rẻ hơn nhiều. Nói cách khác hai mươi triệu của cô đủ để mua một căn biệt thự sang trọng giữa sườn núi.
Wơ, một đêm giàu to.
Cô hạnh phúc đến mức sắp bay lên, dường như có thể tưởng tượng cảnh mình sống giàu sang nuôi chó trong biệt thự. Nhưng tất cả đều có điều kiện.
Thân thể cô run lên, thở dài não nề: "Tôi phải làm việc cho sở cảnh sát các anh bao nhiêu năm?”
Thấy cô tỉnh táo nhanh như vậy, trái tim giám sát Lương không khỏi đập thịch một nhịp, nhưng vẫn phun ra hai chữ: "Mười năm."
Tô Niệm Tinh im lặng cúi đầu, nói cách khác cô phải làm việc đến ba mươi tuổi, mười năm đẹp nhất cuộc đời đều cống hiến cho sở cảnh sát. Cô sống tản mạn cả hai đời, tự tại cả hai kiếp, thật sự chịu không nổi cuộc sống sáng chín giờ đi làm chiêu năm giờ tan tâm suốt mười năm. Cô lắc đầu: "Không cần, tôi không thích làm cảnh sát."
Giám sát Lương đã đoán được từ trước. Thấy cô từ chối nhanh như vậy, anh cũng không mấy thất vọng, gật đầu với cô, đặt một bữa ăn: "Trong khoảng thời gian này tổ A chúng tôi đều rất vất vả, buổi tối muốn liên hoan ở chỗ cô. Cô có thể nấu một bữa thật ngon không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận