Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 276: Mười Năm Sau

Chương 276: Mười Năm SauChương 276: Mười Năm Sau
Ông ta kêu hai người họ ngồi đằng sau, lần này tốc độ đã không còn dám quá nhanh như trước đó nữa, dần dần chở hai người về quán ăn.
Trông thấy ba người bình an quay về, hàng xóm láng giềng ra ngoài đợi đồng loạt vỗ tay chào mừng bọn họ trở về: "Tốt quá rồi! Các người không sao là tốt quá rồi."
Trịnh Mộ Trí dẫn con trai tới cảm ơn Tô Niệm Tỉnh: "Nếu không nhờ có cô thì có khả năng tôi không thể cứu được con trai về mất, thật sự cảm ơn cô."
Trịnh Hàng Học quan sát Tô Niệm Tinh, rõ ràng không ngờ vị thần toán đã từng lên báo lại trông trẻ tuổi như vậy, anh ta sững sờ vài giây rồi lập tức thu lại tâm nhìn, nói lời cảm ơn cùng cha mình.
Tô Niệm Tinh mời người vào trong: "Quẻ mà ông kêu tôi xem, tôi vẫn chưa xem xong, bây giờ con trai ông đã không sao rồi, chúng ta tiếp tục đi."
Trịnh Mộ Trí gật đầu rồi kéo con trai đi vào trong quán, các hàng xóm cũng bám theo phía sau, tiếp tục hóng chuyện.
Lần này, hình ảnh đã không còn là Trịnh Hàng Học nữa mà là vợ của ông ta. Lúc này, bà ta đang năm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên người cắm ống quản, xung quanh là máy móc thiết bị.
Sau khi bác sĩ hoàn thành ca phẫu thuật đi ra ngoài và gỡ khẩu trang ra, dặn dò người nhà đang đợi ở bên ngoài: "Ca phẫu thuật rất thành công, tiếp theo đây cần người nhà chăm sóc cho bà ấy chu đáo."
Hình ảnh sau đó đều là cảnh người bệnh định kỳ đến bệnh viện tái khám, Tô Niệm Tinh vẫn luôn để ý thời gian bên dưới, năm nay phẫu thuật, năm nào cũng đến bệnh viện kiểm tra, thẳng cho đến mười năm sau bệnh nhân mới qua đời.
Cô dùng ngôn ngữ hơi chau chuốt lại hình ảnh mà mình đã nhìn thấy rồi nói với bọn họ.
Trịnh Mộ Trí lặp lại lời của cô: "Mười năm sau?”
Trịnh Hàng Học kéo tay áo của cha: "Mẹ có thể sống được mười năm, chữa cho mẹ đi cha."
Trịnh Một Trí đối diện với ánh mắt mong chờ của con trai, trong lúc nhất thời không đưa ra được quyết định.
Hàng xóm láng giêềng xung quanh đều đang nhìn, hiếm khi không có ai lên tiếng.
Từ mắt thường cũng có thể nhìn ra được hai cha con này rất nghèo, chữa bệnh cho vợ nhất định sẽ phải vét sạch toàn bộ gia sản, cho nên người ngoài không có cách nào đưa ra được quyết định thay bọn họ, càng không thể đứng trên điểm cao của đạo đức để chỉ trích sự vô tình của Trịnh Mộ Trí cả.
Cuối cùng, Trịnh Mộ Trí vẫn nghe lời con trai: "Vậy thì chữa đi, nhất định phải khuyên nhủ mẹ con cho tốt, trước đó có nói thế nào thì bà ấy cũng không chịu chữa, sợ làm lỡ dở chuyện học hành của con."
Trịnh Hàng Học hiểu rõ ý của cha mình, quyết định này chắc chắn không phải chỉ do một mình cha đưa ra mà còn có cả mẹ nữa.
Tô Niệm Tinh thấy hai người đưa ra quyết định xong lại trông đau khổ như thể bị lột một tâng da vậy, cô nhíu mày: "Các người sao thế? Các người giàu có như vậy, chỉ bỏ ra có ba mươi vạn thôi cơ mà, chắc hẳn không khó đâu nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, không nói hai người trong cuộc mà ngay cả hàng xóm láng giêng cũng sững sờ: "Hả? Bọn họ giàu có á? Thật hay giả vậy?" Lẽ nào bọn họ nhìn nhầm rồi, hai người này chính là phú hào ẩn hình?
Nhưng nhìn quân áo mà bọn họ đang mặc và gương mặt kia thật sự không hề giống tí nào, quần áo có thể đổi mới nhưng mặt thì đổi làm sao được?
Trịnh Mộ Trí cũng vô cùng ngạc nhiên: "Đại sư, chúng tôi không có tiên mà, tôi gom góp nhiều năm như thế chỉ có mười vạn, đây còn là tiền để cho con trai tôi lên đại học.”
Học đại học ở Hương Giang cực kỳ dắt, mười vạn này của Trịnh Mộ Trí gần như là thắt lưng buộc bục mà gom ra được.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Không phải con trai ông bị xe đâm hay sao? Vị kia chính là cậu ấm nhà giàu, anh ta suýt chút nữa thì đâm chết con trai ông, đòi chút tiền viện phí với tiền bồi thường tổn thất tinh thần cũng không quá đáng đâu nhỉ?"
Trịnh Hàng Học sờ vào cánh tay phải của mình: "Tôi chỉ bị trật khớp thôi, chắc không không được bồi thường bao nhiêu tiền đâu?"
Tô Niệm Tinh lắc ngón tay: "Không không không! Cậu ấm không muốn ngồi tù cho nên sẽ lén bàn riêng với cậu, thấp nhất là mười vạn đô la Hồng Kông, không được mặc cả."
Ở Hương Giang, vượt đèn đỏ bị phạt cao nhất là hai nghìn đô la Hồng Kông, nhưng đối phương suýt chút nữa thì đâm chết người, phòng chừng sẽ nhanh bị cảnh sát bắt đi thôi, nếu như tòa án triệu tập anh ta thì rất có khả năng sẽ ngồi tù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận