Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 608: Cháu Sẽ Xử Lý Cẩn Thận Chuyện Này

Chương 608: Cháu Sẽ Xử Lý Cẩn Thận Chuyện NàyChương 608: Cháu Sẽ Xử Lý Cẩn Thận Chuyện Này
Cậu có biết cô ấy xem quẻ một lần mất bao nhiêu tiền không?
Hơn một nghìn đô la Hồng Kong lận đấy. Tôi cũng không phải người ăn no rửng mỡ mà đi tiêu nhiều tiền như vậy.
Tôi với mẹ vợ cậu cũng có quen biết gì đâu, làm sao tôi có thể đi hại bà ta được?
Nếu cậu không tin thì có thể dẫn vợ cậu đến bệnh viện kiểm tra. Là thật thì không thể giả, là giả thì không thể thật được, chắc các cậu cũng phải đi khám thai định kỳ chứ nhỉ?"
Ông Chung bị lời nói của bà ta làm cho kinh hãi, sau khi suy xét nhiều lần, ông ta mới đáp: "Chuyện này đừng vội nói cho vợ cháu biết, để cháu dẫn cô ấy tới bệnh viện kiểm tra đã”"
Bà A Hương gật đầu, lúc ra đến cửa lại nhớ đến một chuyện: "Văn Văn nói anh họ của con bé vẫn luôn lén nói với con bé thế này 'đợi cô cậu có con đẻ của mình rồi sẽ không cần con bé nữa, cho nên con bé mới trở nên im lặng như vậy.'
Ông Chung híp mắt lại.
Hóa ra còn có chuyện này nữa à.
Ông ta lập tức bắt đầu coi trọng: "Cháu sẽ xử lý cẩn thận chuyện này."
Bà A Hương giao đứa trẻ lại cho ông Chung rồi rời khỏi nhà họ Chung.
Chớp mắt cái đã qua một tuần, ông Chung tới quán ăn tìm bà A Hương. So với dáng vẻ hăng hái và hăm hở ngày xưa thì rõ ràng ông ta tiêu tụy hơn trước kia rất nhiều. Bà A Hương nhìn thấy bộ dáng này của ông ta nào còn có gì không hiểu nữa đâu.
Bà ta thở dài một tiếng rồi đưa một suất cơm bào ngư ngon tuyệt vời cùng nước luộc cải thảo cho ông ta.
Ông Chung nhét cơm vào miệng một cách máy móc như người máy, ăn rồi lại ăn, hai mắt ông ta đỏ hoe, nước mắt nhỏ xuống tí tách như mưa, rõ ràng là một tinh anh xã hội ăn mặc rất khéo léo nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ.
Bà A Hương vẫn luôn đứng trước quầy thu ngân quan sát anh ta, thấy anh †a khóc, bà ta lập tức đi qua đó.
An Tử ngồi ngay bên cạnh ông ta trông thấy ông ta khóc bèn chủ động võ vào vai ông ta, khích lệ đối phương: "Người anh em, đừng khóc, trên đời này không có cái hố nào không bước qua được."
Rõ ràng bản thân trẻ hơn người ta tận mười mấy tuổi mà cứ mở mồm là gọi anh em, Tô Niệm Tinh trông thấy mà có hơi buồn cười.
Suy cho cùng thì ông Chung cũng là một người đàn ông trung niên, vừa rồi thất thố ngay trước mặt mọi người đã là chuyện phi lý nhất mà ông ta từng làm trong đời rồi.
Ông ta gật đầu với An Tử, vừa mới quay đầu sang đã trông thấy bà A Hương đi qua đây. Ông ta vội vàng lau nước mắt, ra hiệu cho bà ta ra bên ngoài nói chuyện.
Bà A Hương xin nghỉ với Tô Niệm Tinh rồi đi theo.
Đứng trong ngõ nhỏ, ông Chung cúi gục đầu kể lại hai năm rõ mười những chuyện đã xảy ra gần đây cho bà A Hương nghe: "Kết quả xét nghiệm đúng là không tốt, đứa con trong bụng thiếu mất một tay, sau khi bác sĩ kiểm tra xong có nói chúng cháu đã dùng sai một loại thuốc nào đó suốt khoảng thời gian dài mới dẫn đến việc thai nhi dị dạng."
Từ sau khi bà Chung mang thai vẫn luôn uống vitamin B11, theo lý mà nói thì xác suất đứa bé dị dạng là rất thấp, nhưng hoàn toàn không ngờ bà ta đã sớm bị hạ độc rồi, chẳng trách suốt nhiều năm như vậy mà vẫn không thể mang thai.
"Cháu mang thảo dược Trung y mà mẹ cô ấy bào chế ngày trước đi kiểm tra, bên trong có nhân quả hồ đào, Lôi Công Đẳng, tuy rằng liều lượng không nhiều nhưng uống suốt một thời gian dài vẫn gây tổn hại cho cơ thể."
Mẹ của bà Chung là bác sĩ Trung y, bốc thuốc vừa chuẩn vừa nhanh, tuyệt đối không có khả năng bốc nhầm, hơn nữa độc tính trong cơ thể của vợ ông ta cũng không phải chỉ mới uống một, hai lần mà là dùng suốt một khoảng thời gian dài mới để lại mâm mống bệnh.
"Vốn tưởng là mẹ ruột thì sẽ không hại con mình nhưng đến cuối cùng, người hại cô ấy thảm nhất lại chính là mẹ ruột." Trong giọng nói của ông Chung lộ ra vẻ mệt mỏi: "Suốt nhiều năm như thế, bà ta biết rõ chúng cháu mong mỏi có một đứa con thế nào mà bà ta vẫn còn ra tay tàn độc như thế. Nếu không phải thím nói cho bọn cháu biết thì cháu vẫn chẳng hay biết gì."
Tuy rằng bà A Hương đã sớm biết người ra tay là mẹ ruột của bà Chung nhờ quẻ tượng của Tô Niệm Tinh, nhưng bà ta vẫn không tài nào hiểu được: "Vì sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận