Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1255: Chuyện Này Coi Như Đã Quyết Định Xong

Chương 1255: Chuyện Này Coi Như Đã Quyết Định XongChương 1255: Chuyện Này Coi Như Đã Quyết Định Xong
"Cha mẹ của cô gái trẻ này mắc bệnh nặng, cần một mình cô ta chăm sóc, gánh nặng trên người quá lớn mà tiền kiếm được còn không đủ tiền thuốc than cho cha mẹ, áp lực lớn quá nên cô ta mới tự sát, cha mẹ của cô ta quả thật cũng có vài phần thật lòng."
Đây cũng được tính là chọn tướng quân trong nhóm người què rồi, nhưng méo mó có vẫn hơn không.
"Thế chọn bọn họ đi." Tô Niệm Tinh hỏi hai người họ khi nào có thời gian rảnh dẫn cô qua bên đó.
Đại Lâm đáp: “Sáng mai nhé."
Ngày mai là chủ nhật, không cần phải đặc biệt xin nghỉ phép.
Chuyện này coi như đã quyết định xong.
"Nào, đừng nói chuyện công việc nữa, chúng ta mau nướng đồ ăn thôi." Giám sát Lương gọi mọi người tiếp tục nướng đồ.
Tô Niệm Tinh không biết nướng nên cô đứng bên cạnh nhìn mọi người, thi thoảng sẽ lấy một đến hai xiên từ trong đống xiên mà bọn họ đã nướng chín.
Những người khác đều đang đợi xiên đồ ăn trong tay giám sát Lương bởi vì tay nghề nấu ăn của anh thật sự rất tốt.
Đợi anh nướng xong rồi, rất nhanh đã bị phân chia sạch hết, người nào cũng ăn đến nghiện.
Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Trước đây các anh có từng tụ tập ăn uống ở nhà chưa?"
Đại Lâm cười đáp: "Lúc sir Lương vừa mới được điều đến tổ trọng án, chúng tôi đã từng tới nhà anh ấy ăn một lần rồi."
Quan Thục Huệ lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Chỉ có đúng một lần đó, cảm giác đó cho đến bây giờ tôi vẫn chưa quên đâu."
Tô Niệm Tinh chớp mắt, giọng điệu này nghe cứ thấy có gì đó không đúng.
Trương Chính Bác nhìn giám sát Lương mà buồn cười, chỉ đành cúi đầu kiêm chế.
Những người khác cũng chừa lại mặt mũi cho giám sát Lương, chỉ có Lương Nhã Tĩnh là không.
Cô ấy vạch trần tật xấu của anh trai mà không hề chần chừ gì hết: 'Lúc họ tập trung ăn uống làm cái sô pha bẩn ơi là bẩn, anh tôi có bệnh sạch sẽ mới bắt bọn họ phải ở lại dọn dẹp sạch."
Dọn rác cho lãnh đạo của bọn họ, đặc biệt còn là một trưởng quan mới, mọi người không thân quen gì cho lắm, khi ấy Đại Lâm run như bị bệnh Parkinson vậy.
Đương nhiên biểu hiện của Quan Thục Huệ cũng không tốt hơn anh ta bao nhiêu.
"Sau đó chúng tôi cũng không còn tới nhà anh ấy tập trung ăn uống nữa, nói thật thì nếu như lân này không vì có cô ở đây thì chúng tôi hoàn toàn không dám tới đâu." Trương Chính Bác nói một câu công bằng.
Tô Niệm Tinh lấy làm kỳ lạ: "Tôi còn có tác dụng lớn đến vậy sao?”
Cô cũng không nhìn ra được bệnh sạch sẽ của giám sát Lương đã được mình chữa trị, rõ ràng ở nhà anh vẫn bận rộn làm không hết việc, chỉ cần trên bàn có rác là không quá một phút, chắc chắn sẽ bị anh dọn sạch. Những người khác trao đổi ánh mắt với nhau với vẻ ý vị sâu xa.
Giám sát Lương nướng xong đồ đưa xiên cho Tô Niệm Tinh phân phát, mỗi người được chia vài xiên, cô cũng giữ lại mấy xiên cho mình, đồ ăn bỏ vào miệng đúng là thơm đáo để.
Sau khi nhai xong, trên miệng cô không thể tránh khỏi việc dính gia vị, vừa định tìm giấy thì giám sát Lương đã nghiêng đầu đưa cho cô.
Những người khác đều nhìn thấy một màn này.
Quan Thục Huệ nháy mắt, nhỏ giọng bảo: "Thấy chưa, chỉ cần có cô ở đây là anh ấy không để ý đến chúng tôi nữa."
Tô Niệm Tinh ho không ngừng, được rồi!...
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh dẫn vệ sĩ đi theo Đại Lâm đến căn nhà của nạn nhân Lưu Tĩnh Tĩnh.
Đôi vợ chồng này bị bệnh, một người nằm liệt trên giường, một người thì rất yếu, chỉ có thể làm công việc nhẹ để kiếm sống.
Sau khi con gái chết, bọn họ không có nguồn kinh tế, có truyền thông đã đăng tin về câu chuyện của gia đình bọn họ nên cũng nhận được mấy vạn tiền quyên góp, nhưng cũng chỉ đủ cho họ duy trì trong nửa năm.
Tô Niệm Tinh hỏi han bệnh tình của bọn họ, đều không phải bệnh nan y nhưng có thể hại chết người.
Người mẹ tên là Hồng Tiểu Anh, sau khi mở cửa ra, bà ta không chào hỏi bon họ mà ngồi thẳng xuống trước bàn, vuốt ve di ảnh của con gái, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận: "Sớm biết như vậy thì tôi không nên hà khắc, mà nên kéo chồng đi chết đi cho rồi, tránh liên lụy đến con cái."
Bà ta quả thật rất đau lòng, muốn sống là bản năng của mỗi một người, còn tự sát lại là một chuyện rất khó khăn.
Tô Niệm Tinh có thể nhìn ra được Hồng Tiểu Anh này không nhận ra mình, thế này cũng rất bình thường thôi vì sức khỏe của Hồng Tiểu Anh không tốt, đến ngay cả cửa nhà còn không bước ra được thì làm sao có khả năng từng nghe nói về danh tiếng của cô được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận