Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1232: Có Khả Năng Là Khai Nhâm Chăng

Chương 1232: Có Khả Năng Là Khai Nhâm ChăngChương 1232: Có Khả Năng Là Khai Nhâm Chăng
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ: "Có khả năng là khai nhầm chăng?”
Ở nội địa có rất nhiều tài liệu đều bị đăng ký lung tung lộn xộn, khôn ghề chính khác, có khả năng là ở Hương Giang cũng như vậy.
Ngược lại, giám sát Lương không cảm thấy mình đã ghi nhầm, anh nghi ngờ có khả năng là thời gian quá lâu rồi nên bản thân không còn nhớ rõ nữa.
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh mang quà và dẫn các vệ sĩ đến nhà hàng.
Rõ ràng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, hơn nữa còn không phải là chính thọ nhưng Quách Vân Khởi vẫn ăn diện vô cùng lộng lẫy, anh ta mặc tây trang màu đỏ đậm, trên đó còn có đủ các loại hình thêu, áo sơ mi bên trong màu vàng lấp lánh ánh vàng, lại nhìn thảm đỏ trải từ ngoài cửa vào trong cùng khí cầu rực rỡ sắc màu treo bảng hiệu, và tổ đội chúc mừng đứng ngay ở cửa.
Cô nhìn tất cả mấy thứ này mà trợn tròn mắt há hốc mồm, nghi ngờ có phải mình đã tới nhầm chỗ rồi không, nhưng gương mặt đó đúng là Quách Vân Khởi thật rồi, cô không nhận lầm đâu.
"Sao lại đứng ngây người ra đó?" Quách Vân Khởi đón tiếp khách khứa xong, vừa quay đầu đã phát hiện ra Tô Niệm Tinh đang đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta vội vàng đi lên: "Mau vào đi”
Tô Niệm Tinh liếc mắt quan sát anh ta một lượt: "Không phải anh tính tổ chức tiệc sinh nhật sao? Tại sao lại để khách đứng hết ở cửa thế này, còn nữa, cái hồi anh kết hôn cũng không náo nhiệt đến vậy, đây chỉ là một buổi tiệc sinh nhật bình thường thôi mà anh lại tổ chức rình rang như thế?" Lẽ nào đây chính là khoái cảm mang tới vì thù lớn đã được báo hay sao?
Cô nghi ngờ Quách Vân Khởi muốn mượn cớ sinh nhật để ăn mừng!
Quách Vân Khởi bật ngón cái lên với cô: "Không hổ là đại sư, nói phát trúng luôn."
Anh ta hất cằm, ra hiệu cho cô nhìn về phía trước.
Tô Niệm Tinh quay đầu nhìn qua, phía đối diện là dãy các cửa hàng, có quán trà, Cha chaan teng, phòng chiếu phim, quầy hàng ăn vặt, tiệm cắt tóc...
Muốn nói chúng có gì đặc biệt?
Ế?
Hình như phía đối diện là nhà tang lễ thì phải?
Một chiếc xe sang trọng lái xuống nhà để xe dưới hầm, Tô Niệm Tinh còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó chính là con trai cả của Quách Xương Thắng.
Cách không xa có truyền thông đang cầm máy ảnh chụp lấy chụp để.
"Đúng như cô đang nghĩ đó, ông ta đã chết rồi, tôi muốn chúc mừng ông ta một phen đó. ' Quách Vân Khởi sung sướng nói.
Tô Niệm Tinh hiểu rồi: "Có phải hôm nay tổ chức nghi thức chia buồn ông ta phải không?"
Rất nhiều đối tác làm ăn hoặc là người thân đều qua đó phúng viếng, sau đó còn phải hạ táng, nhưng Quách Vân Khởi muốn khiến Quách Xương Thắng tức điên, phải bật nắp quan tài dậy.
Quách Vân Khởi gật đầu: "Đúng rồi."
Tô Niệm Tinh vuốt trán nhưng lại không có cách nào nói anh ta được gì cả. Dù sao thì Quách Vân Khởi với Quách Xương Thắng đã là kẻ thù không đội trời chung rồi.
Quách Vân Khởi giơ tay, một đội chơi nhạc vốn đứng trang trí cuối cùng cũng gióng trống khua chiêng biểu diễn.
Tô Niệm Tinh nghe giai điệu mà cảm thấy quen tai, hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.
"Đây là bản dân ca ở nội địa, tên là [Cuộc sống tốt], có phải rất thú vị không? Tôi có một vệ sĩ là người nội địa, cậu ta đã đặc biệt tiến cử nó với tôi đấy, vừa vặn hôm nay cho phát luôn, rất hợp với cái chết của Quách Xương Thắng đấy chứ." Quách Vân Khởi rất đắc ý, cười híp cả mắt lại.
Thậm chí anh ta còn đi lên cái bục dựng tạm ở trước cửa nhà hàng rồi hát to theo tiếng kèn trống: "Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi chuyện mà ta mong ước đều có thể thành hiện thực..."
Quách Vân Khởi không mời bạn bè trên thương trường vì chủ yếu anh ta không quản chuyện ở công ty, những người mà anh ta tiếp xúc ngày trước đều là dân chúng thuộc tầng lớp thấp, mấy người này rất nể mặt anh ta nên cũng đứng bên dưới bục võ tay, khen anh ta hát hay.
"Hát hay lắm!"
"Ông chủ Quách hát thêm một bài đi!"
Đây là bài mà Quách Vân Khởi đặc biệt luyện tập dành cho Quách Xương Thắng nên anh ta chỉ muốn hát mỗi bài đó thôi, để không khiến mọi người chán ngấy, anh ta mới vớ lấy một xấp lì xì từ trong cái thùng trên bục rồi ném xuống dưới: "Nào! Mọi người xin vía đi nào!"
Khán giả bên dưới bục chen chúc nhau giành lì xì như phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận