Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1244: Anh Không Sợ Em Bắt Cá Hai Tay Hả?

Chương 1244: Anh Không Sợ Em Bắt Cá Hai Tay Hả?Chương 1244: Anh Không Sợ Em Bắt Cá Hai Tay Hả?
Nhưng tiếc là giám sát Lương không có kinh nghiệm, anh có hơi luống cuống, chỉ đành nghiêm túc giải thích cho mình: "Không phải không ghen mà là anh nhất định phải giữ vững sức cạnh tranh của mình."
Mới đầu Tô Niệm Tinh chỉ muốn anh dỗ mình một chút, nhưng nghe thấy anh nghiêm túc giải thích như vậy mà có hơi dở khóc dở cười: "Sức cạnh tranh gì?"
"Trong tương lai, em sẽ xem bói cho người trên khắp thế giới này và sẽ tiếp xúc với đủ loại đàn ông, có người cởi mở và hoạt bát, có người hài hước thú vị, có người thì hiểu biết sâu rộng, có người đẹp trai nhiều tiền, mà anh thì chẳng có gì hết.
Anh vừa cổ hủ vừa nhàm chán, công việc lại bận rộn, đến ngay cả tiền cũng là ông ngoại anh cho, nếu ngay cả việc quan tâm săn sóc mà anh cũng không làm được vậy anh không tài nào nghĩ ra được mình còn có gì đáng để cho em thích nữa?”
Tô Niệm Tỉnh ngạc nhiên, cô chưa bao giờ từng nghĩ anh sẽ nghĩ như vậy: "Anh không sợ em bắt cá hai tay hả?”
Trên thế giới này, người đã có rồi lại muốn có nữa cũng không nhiều, có rất nhiều người đàn ông có thể cân bằng giữa gia đình và bồ nhí.
Giám sát Lương vuốt tóc cô, trên gương mặt kiên nghị đó của anh tràn đầy vẻ khẳng định: "Em sẽ không đâu, ngược lại không phải vì em yêu anh bao nhiêu mà là anh biết với tính cách của em sẽ không làm ra loại hành vi trái với đạo đức này."
Ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau, một bầu không khí mờ ám lập tức tràn ngập, bất tri bất giác đã kéo gần khoảng cách của hai người, khi họ cách nhau chỉ còn khoảng một ngón tay, anh thấp giọng thì thâm bên tai cô: "A Tinh, anh chỉ lớn hơn em tám tuổi thôi chứ không phải đã tu luyện thành tiên, em đừng đánh giá quá cao về anh."
Tô Niệm Tinh phì cười, cô dựa trán mình vào trán anh rồi cọ nhẹ vào chóp mũi đối phương: "Em biết, em chỉ trêu anh vậy thôi, em cũng muốn anh ghen mà.'
Anh luôn luôn lý trí như thế, cô chưa bao giờ từng thấy anh hờn dỗi cho nên mới không nhịn được mà muốn trêu anh.
Giám sát Lương không tài nào hiểu được mạch suy nghĩ của cô: "Thi thoảng ghen một, hai lần thì em còn có thể cảm thấy tình thú, nhưng số lần nhiều rôi em sẽ thấy chán ghét ngay, sẽ còn chê anh lắm chuyện, cho rằng anh không tin em, cãi nhau cũng sẽ làm tổn hại tình cảm giữa đôi bên."
Tô Niệm Tinh bái phục rồi!
Hai tay cô ôm cổ anh, chớp mắt nhìn với vẻ gian xảo: "Chỗ này có tính là chốn công cộng không?"
Sau khi bọn họ hẹn hò thì đây vẫn là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy.
Người xưa có câu 'một ngày không gặp như cách ba thu”, bọn họ đã tròn mười ngày không gặp nhau rồi, cô không chỉ muốn ăn cơm canh anh nấu mà còn thèm khát cơ thể anh nữa.
Giám sát Lương dùng hành động để trả lời cô, anh nghiêng đầu hôn lên môi đối phương.
Dưới cái hôn nóng bỏng, đầu lưỡi trơn tru bị anh cuốn vào trong khoang miệng, chỉ hận không thể nuốt luôn cô vào trong bụng, đầu óc cô dần dần có hơi mơ hồ. Thi thoảng anh sẽ dừng lại, nói vài lời tán tỉnh mà bình thường rất hiếm khi nói, có vài người đàn ông thích nói lời thô tục lúc vận động nhưng anh thì lại khác, anh thích nói lời ngọt ngào, Tô Niệm Tinh cũng thích anh khen và dỗ mình, khiến cô vô cùng say mê.
Ánh mắt của giám sát Lương dần tối hơn, khóe môi nhếch lên, anh giơ tay hạ ghế ngồi của cô xuống rồi xòe bàn tay đan vào năm ngón tay của cô, bên ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, một khắc đó giống thế giới bên ngoài cũng trở nên ảm đạm và nhạt nhòa, bên tai chỉ có tiếng hít thở của đối phương. Cô nhìn gió lớn quật qua cành cây, nước mưa bị thổi bay thành đường chéo, tiếng mưa rào rào như đá đập vào ô cửa sổ xe...
Đột nhiên gương mặt một người đàn ông xuất hiện trong màn mưa, anh ta cầm một chiếc ô màu đen càng đi càng gần, thậm chí còn đi đến trước cửa sổ xe, hai tay chụm thành hình cái loa nhòm vào bên trong.
Tô Niệm Tinh túm chặt lấy vai của giám sát Lương, ra hiệu cho anh nhìn ra bên ngoài.
Trên trán giám sát Lương đã lấm tấm mồ hôi, trông thấy một màn này, anh hơi híp mắt lại, nói với cô: 'Bên ngoài không nhìn thấy được đâu."
Tuy nói là như thế nhưng anh vẫn chọn quay lưng lại với người kia, cẩn thận mặc lại áo cho Tô Niệm Tinh, sau đó cũng tự chỉnh trang lại cho mình, cào lại mái tóc.
Bên ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng gõ, Tô Niệm Tinh có hơi bối rối, cho dù anh ta không nhìn thấy nhưng thân xe rung lắc như vậy, người sáng suốt đều biết bên trong đang làm gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận