Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 324: Chuyện Này Cứ Giao Lại Cho Cảnh Sát Đi

Chương 324: Chuyện Này Cứ Giao Lại Cho Cảnh Sát ĐiChương 324: Chuyện Này Cứ Giao Lại Cho Cảnh Sát Đi
Hà Linh Vân đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã qua đây làm ghi chép, bọn họ sẽ tìm bà Tề để hỏi quá trình sự việc xảy ra, nhưng tối hôm qua mưa to như thế, gió cũng lớn, cho dù có một nhân chứng như bà Tề thì chỉ sợ cũng không nhìn thấy rõ tướng mạo của hung thủ.
Hà Linh Vân có hơi nghi ngờ về hiệu suất phá án của cảnh sát, trước đó cô ta cũng đã báo cảnh sát rồi nhưng cảnh sát đã tìm giúp cô ta mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không có thu hoạch gì.
Còn Tô Niệm Tinh chỉ tìm chưa đến một tiếng mà đã tìm thấy, cho nên cô ta lại gửi gắm hy vọng lên người Tô Niệm Tinh, nhìn cô với vẻ mong chờ: "Cô có thể bói ra được hung thủ là ai không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, quả thật cô có thể bói ra được hung thủ nhưng đây là bí mật, cô không thể tùy tiện tiết lộ được.
Hà Linh Vân thấy cô khó xử, còn tưởng cô không bói ra được nên đành nặn ra một nụ cười: "Không sao, chuyện này cứ giao lại cho cảnh sát đi, bọn họ nhất định có thể tìm ra được hung thủ."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Nhìn bộ dáng đau buồn của Hà Linh Vân, Tô Niệm Tinh cũng muốn cố hết sức mình để giúp, vì thế nhân lúc giúp đối phương chèn chăn, cô nhân cơ hội xem bói luôn.
Đêm qua mưa như trút nước, trên trời còn có sấm đánh nữa, một chiếc xe tải khó khăn lái trên đường ngập nước, cuối cùng cũng đến đoạn đường không có cách nào lái tiếp được nữa, ông ta mở cửa xe đi xuống dưới, nước ngập đã dâng đến tận đầu gối của ông ta, ông ta chật vật leo lên chỗ cao, còn chưa đợi ông ta kịp nghỉ ngơi thì một chiếc xe mô tô đã lái đến trước mặt ông ta.
Đèn xe đẳng trước lóa đến mức ông ta đau mắt vô cùng, theo bản năng giơ cánh tay lên chắn, lại chỉ thấy người đàn ông đội mũ bảo hiểm kia đi đến trước mặt cha Hà, sau đó gỡ mũ bảo hiểm xuống rồi vung thật mạnh vào đầu cha Hà.
Còn chưa đập được vài cái thì công trình kiến trúc được xây ở tòa nhà cao tầng bên cạnh sụp đổ, trực tiếp đổ về phía anh ta, cha Hà đè chặt bên dưới, nước lụt càng lúc càng dâng lên cao, người đàn ông xác định cha Hà chắc chắn đã chết rồi mới leo lên con mô tô quay người rời đi.
Cô nhìn kỹ tận vài lần, xác nhận nhìn thấy rõ biển số xe của chiếc mô tô mới buông tay ra và nhìn về phía Hà Linh Vân: "Lúc đang đợi cô tới, tôi có nghe thấy miệng ông ấy lẩm bẩm MF5324."
Hà Linh Vân cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, không biết đã nghĩ đến thứ gì: "Đây là biển số xe? Biển số xe máy!"
Cô ta nắm chặt lấy tay của Tô Niệm Tinh rồi ra sức cảm ơn: "Cảm ơn cô."
Bây giờ Tô Niệm Tinh vừa mệt vừa đói, chỉ muốn quay về nhanh: "Cô nói lại thông tin này với cảnh sát nhé, nếu như cần tôi lên tòa làm chứng thì có thể đến quán ăn tìm tôi."
Hà Linh Vân gật đầu rồi đưa cô ra ngoài.
Trên đường về nhà, Tô Niệm Tinh thâm nghĩ: Chắc chắn cha Hà đã vướng phải chuyện gì đó rồi, bằng không, chiếc xe mô tô kia sẽ không dừng lại để xác nhận thân phận của ông ta rồi mới ra tay.
Chớp mắt đã qua vài ngày sau, Hà Linh Vân đến quán ăn trả lại tiền và nói lại tiến trình điều tra phá án của cảnh sát cho Tô Niệm Tinh: "Phía cảnh sát đã điều tra ra thân phận của chủ xe rồi, là một thằng du côn, nó đã bỏ trốn về nội địa rồi, nhưng nó vẫn còn tài sản, tôi đã quyết định sẽ tìm luật sư chuẩn bị khởi tố nó.
Nếu nó không về đây hầu tòa thì có xác suất rất lớn sẽ thua kiện. Đến khi ấy tài sản đứng tên nó sẽ được dùng để bồi thường, tiền viện phí của cha tôi cũng coi như đã có."
Tô Niệm Tinh thấy cô ta mệt mỏi vô cùng mới cổ vũ tinh thần cho cô ta: "Cô phải kiên trì lên."
Hà Linh Vân gật đầu: "Yên tâm đi, mới đầu tôi còn tưởng cha tôi không còn nữa, bây giờ có thể nhặt được một cái mạng về là tôi đã biết đủ lắm rồi."
"Bác sĩ nói thế nào?" Tô Niệm Tinh vẫn luôn muốn hỏi câu này, lại sợ cô ta kiêng dè.
Phải biết rằng cha Hà bị đánh vào đầu, chỗ này mà xảy ra chuyện là cũng gay go lắm.
Nhắc đến cha là Hà Linh Vân lại không nhịn được mà rơi nước mắt: "Bác sĩ nói đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, nhưng thương thế ở đầu quá nặng tạo thành chấn thương ở đầu, sẽ mất một phần trí nhớ. Chuyện xảy ra vào ba hôm trước, ông ấy hoàn toàn không nhớ được gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận