Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1137: Sau Này Trong Nước Chắc Chắn Sẽ Có Mạng Internet

Chương 1137: Sau Này Trong Nước Chắc Chắn Sẽ Có Mạng InternetChương 1137: Sau Này Trong Nước Chắc Chắn Sẽ Có Mạng Internet
Các vệ sĩ cũng nhiều lần từ chối, bọn họ còn phải bảo vệ chủ thuê nên không thể uống rượu mà làm sơ suất công việc được.
Vì thế trên bàn cơm, bọn họ chỉ ăn cơm và uống nước ngọt, nói chuyện.
Tô Niệm Tinh hỏi có thể đi xem đất cát được không?
Trương An Khang lại nói không vội: "Tôi cần phải trao đổi với bên cục quản lý đất đai trước đã, sở đầu tư chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư vào xí nghiệp còn đất đai lại không thuộc quyền quản lý của chúng tôi."
Tô Niệm Tinh hiểu ra: "Cũng được, vậy buổi chiều chúng tôi sẽ tự đi dạo phố, các ông không cần đi theo đâu."
Trương An Khang còn muốn khuyên thêm: "Các cô ở bên này lạ nước lạ cái, để tôi làm hướng dẫn viên cho các cô đi, tránh cho lại xảy ra loại chuyện như ngày hôm qua."
Tô Niệm Tinh vẫn từ chối: "Không sao, mấy vệ sĩ mà tôi dẫn theo trước đây đều là cảnh sát, rất giỏi đánh nhau, bọn họ có thể bảo vệ an toàn cho tôi."
Trương An Khang cũng không tiện nói thêm nữa.
Triệu Hồng Lượng lại sáp đến trước mặt Tô Niệm Tỉnh: "Bà chủ, khi nào thì cô lại tới Bắc Kinh nữa vậy?"
"Tôi chỉ ở Bắc Kinh mười ngày thôi, sau đó còn phải tới những nơi khác nữa. Vấn đề trò chơi thì tôi sẽ phái người qua đây phụ trách." Tô Niệm Tỉnh hỏi anh ta có cảm thấy hứng thú với việc phát triển trò chơi mới không. "Sau này trong nước chắc chắn sẽ có mạng Internet, anh có muốn phát triển trò chơi mạng không?”
Triệu Hồng Lượng điên cuồng gật đầu, đương nhiên là anh ta muốn rồi nhưng trò chơi mạng cần rất nhiều tiền, một mình anh ta hoàn toàn không thể làm nên nổi.
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Tôi sẽ phái người qua đây xây dựng một công ty trò chơi, anh rất có trí óc sáng tạo, có thể cân nhắc đến việc gia nhập."
Triệu Hồng Lượng cầu còn chẳng được.
Sau khi ăn cơm xong, một nhóm người Tô Niệm Tinh về thẳng khách sạn nghỉ trưa.
Giám sát Lương và Tô Niệm Tinh trở về phòng của cô.
"A Tỉnh, em cảm thấy đầu tư vào xe đạp có đáng giá không?" Lúc anh đến xưởng sản xuất xe đạp đã muốn nhắc nhở cô rồi, nhưng lại nghĩ đến việc có nhiều người ngoài ở đó như thế, cũng không tiện làm mất mặt cô cho nên mới đợi thẳng cho đến lúc này.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Sau này phương tiện giao thông của chúng ta sẽ phát triển theo hướng xe máy, xe đạp điện và xe hơi, nếu em mua lại xưởng sản xuất xe đạp thì em sẽ kêu bọn họ nghiên cứu xe đạp điện, thật ra FOREVER đã có xe đạp điện rồi nhưng là độ bền lại không ổn cho lắm."
Giám sát Lương cúi đầu nghĩ ngợi, lời cô nói cũng không phải không có lý: "Vẫn là em suy nghĩ chu toàn hơn."
Tô Niệm Tinh nói tiếp: "Còn nữa, tuy rằng xe đạp đã bão hòa nhưng xe đạp trẻ em lại rất hiếm có trên thị trường, sau này mọi người đều có tiền cả rồi, xe đạp sẽ không còn trở thành vật phẩm xa xỉ nữa, phụ huynh cũng có thể mua cho các cháu. Thêm nữa, chúng ta còn có thể làm ra xe đạp địa hình, không phải phía bên châu Âu đã đề xướng quan điểm bảo vệ môi trường hay sao, bây giờ ở nội địa vẫn còn chỗ trống."
Giám sát Lương nghe cô nói rõ ràng rành mạch lại không nhịn được mà trợn tròn mắt nhìn cô: "Trước đó không phải em còn nói mình không có đầu óc kinh doanh hay sao, nhưng bây giờ lại có nhiều ý tưởng đến vậy."
Tô Niệm Tinh được anh khen mà hơi đỏ mặt: "Anh đừng tưởng em thông minh lắm, thật ra bọn họ cũng không ngốc đâu. Bọn họ là xí nghiệp quốc doanh đấy, làm nhiều không lấy được tiền thưởng mà ngược lại còn rước thêm phiền phức.
Nếu như thành lập xí nghiệp tư doanh thì em sẽ nâng cao mức lương lên cho bọn họ, còn ủy quyền cho họ, làm vậy có thể cải thiện tính tích cực của bọn họ, hiển nhiên là chuyện làm ăn cũng sẽ trở nên tốt hơn rồi."
GIs lại hơi đăm chiêu: “Anh cũng cảm thấy xưởng của bọn họ quá rườm rà, phần lớn đều là chi ra. Nhà trẻ quả thật là một phúc lợi rất tốt nhưng tất cả đều do mình xí nghiệp gồng gánh nên thật sự rất khó kiếm tiền.
Ở đội cảnh sát Hương Giang phúc lợi cũng coi như rất tốt nhưng cũng không có năng lực cung cấp nhà trẻ miễn phí như thế."
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Kinh tế kế hoạch mà, cho nên bây giờ mới phải mở cửa đó."
Cô có hơi mệt nên nằm xuống giường ngủ trưa.
Giám sát Lương ngồi bên cạnh đọc báo, anh không biết chữ giản thể nên đọc báo ở bên này có hơi chật vật, chỉ có thể xem vài tin quảng cáo để tìm hiểu tình hình bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận