Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 753: Sir Lương, Chúng Tôi Cũng Chỉ Vì Lo Cho Anh Quá

Chương 753: Sir Lương, Chúng Tôi Cũng Chỉ Vì Lo Cho Anh QuáChương 753: Sir Lương, Chúng Tôi Cũng Chỉ Vì Lo Cho Anh Quá
Trước đấy sir Lương đã nhiều lần dặn dò bọn họ không được phép tiết lộ, nhưng vì cứu anh mà bọn họ nhất thời nhanh mồm nhanh miệng...
Đại Lâm lén lút nhìn trộm vẻ mặt của sir Lương, bộ dạng lão đại phát uy thật sự rất dọa người, anh ta không nhịn được mà bắt đàu khẩn trương.
"Sir Lương, chúng tôi cũng chỉ vì lo cho anh quá, khi ấy Tô thân toán không bói ra được địa chỉ có liên quan đến anh, chúng tôi còn tưởng cô ấy sợ bại lộ bí mật của mình nên không chịu xem bói cho anh. Dưới tình thế cấp bách mới lỡ mồm nói ra, chứ không phải cố ý đâu mài"
Giám sát Lương vừa nghe thấy bọn họ lại nghi ngờ Tô Niệm Tinh mà càng tức tối hơn: "Vậy mà các cậu lại nghi ngờ cô ấy? Lần nào cô ấy không phải dùng tâm để xem bói giúp chúng ta, cho dù cô ấy được gọi là thần toán thì cũng không phải lần nào cũng có thể bói ra được.
Tôi còn được gọi là ngôi sao sáng của Hương Giang đây này, xác suất phá án năm nào chẳng đứng nhất nhưng cũng không có cách nào đảm bảo nhất định có thể phá được tất cả các vụ án.
Sao các cậu lại khẳng định cô ấy chắc chắn có thể bói ra được nơi ẩn náu của Diệp Thắng Thiên được nhỉ? Không bói ra được mà cậu còn nghi ngờ. Tôi có dạy các cậu như vậy sao?
Không tìm nguyên nhân ở bản thân mà chỉ biết nghi ngờ người khác!"
"Trước đó cô ấy đều linh hết mà." Quan Thục Huệ không nhịn được mà giải thích hộ mình: "Ai có thể ngờ được lần này lại mất linh chứ?”
Ánh mắt sắc bén của giám sát Lương liếc qua đó, ba người sợ đến mức không gám giảo biện thêm nữa mà ngoan ngoãn nhận sai. Giám sát Lương vẫn không bỏ qua cho bọn họ mà kêu bọn họ xin lỗi Tô Niệm Tinh: 'Lần sau không thể tùy tiện nghi oan cho người ta nữa, đặc biệt là A Tinh. Điều tra phá án là công việc của cảnh sát chúng ta, đừng gửi gắm hy vọng lên người người khác, nếu như lần nào thần toán cũng có thể bói ra được hung thủ thì cảnh sát chúng ta đã sớm coi giới huyền học thành sách giáo khoa mà học rồi, các cô các cô trở về kiểm điểm lại bản thân cho tôi!"
Ba người Trương Chính Bác lần lượt xin lỗi Tô Niệm Tinh: "Xin lỗi, trước đó là tại chúng tôi thiển cận quá."
Tô Niệm Tinh lắc đầu với bọn họ: "Không sao, các anh cũng vì lo lắng cho sự an nguy của An Bác thôi mà."
An Bác?
Quan Thục Huệ to gan liếc mắt nhìn giám sát Lương, quen biết nhau đã được vài năm rồi, người khác không nhìn ra được vẻ mặt của sir Lương nhưng cô ta vẫn có thể trông ra được.
Khóe môi của giám sát Lương cong lên mười lăm độ, có ý hưởng thụ rất rõ ràng.
Vậy là hai người họ đã hẹn hò rồi sao?
Giám sát Lương nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của Quan Thục Huệ mà hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng rồi phất tay: "Được rồi, các cô cậu thăm bệnh xong rồi đấy, nên về thẩm vấn Diệp Thắng Thiên đi, cố gắng ép anh ta nói ra tung tích của số vàng bạc nhanh nhất có thể để còn nhanh chóng kết án, tiễn anh ta vào ngục nữa, không thể để anh ta ra ngoài gây họa tiếp được."
Ba người gật đầu.
Tô Niệm Tinh gọi Đại Lâm lại rồi móc một trăm đô la Hồng Kông từ trong túi áo ra đưa cho đối phương.
Đại Lâm sững sờ, không nhận tiền mà chỉ nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta không hiểu mới giải thích: "Tiền của ông chủ hàng tạp hóa.”
Đại Lâm lắc đầu: "Không cần đâu, số tiền này có thể xin kinh phí với bên trên được mà." Anh ta hơi dừng lại rồi bổ sung thêm: "Sir Trương cũng không muốn cầu vua tàu thủy quyên góp một nghìn vạn nữa kìa."
Dù sao thì công lao bắt Diệp Thắng Thiên lần này vẫn lớn hơn tiền quyên góp nhiều. Sir Trương trở thành cái tên nổi trội trong đội cảnh sát Hương Giang, đến ngay cả anh Nhất còn đích thân khen anh ta quyết đoán, đương nhiên, mấy người bọn họ cũng đều nhận được phần thưởng.
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra.
Ba người quay đầu rời khỏi phòng bệnh.
Tô Niệm Tinh lại về đến bên cạnh giường và ngồi xuống, thấy anh vẫn còn nghiêm mặt như cũ: "Em còn không tức thì thôi, anh tức cái gì, bọn họ cũng vì lo lắng cho anh thôi mà. Nếu em có những người bạn quan tâm mình như vậy không biết còn vui đến mức nào ấy chứ."
Giám sát Lương lại cảm thấy cô quá dễ nói chuyện rồi: "Bọn họ nghi ngờ nhân phẩm của em, cho dù là người lạ không quen biết mà em còn có thể giơ tay cứu giúp một phen, vậy làm sao có khả năng cố tình không bói cho anh được chứ, họ không nên nghi ngờ em mới phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận