Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 130: Ứng Trước

Chương 130: Ứng TrướcChương 130: Ứng Trước
Tô Niệm Tinh ăn cơm xong lại quay về công ty, nhoài người lên bản ngủ trưa được hơn nửa tiếng. Lúc cô tỉnh lại, cuối cùng thì chị Trân cũng về, cô ta nghiêm mặt, bộ dáng buồn bực không vui.
Trông thấy Tô Niệm Tinh lại càng than ngắn thở dài: "Em họ tôi lớn lên xinh xắn như thế lại đi nhìn trúng một thằng đàn ông hấp tính như vậy, rốt cuộc là có mắt nhìn không?”
Cô ta quả thật sắp tức muốn chết luôn rồi, cô ta lớn lên còn không đẹp bằng cô em họ nhưng người chồng chọn lấy vẫn tốt hơn em nhọ nhiều.
Với vẻ ngoài của em họ còn có thể đi tham gia thi hoa hậu Hồng Kông thì thôi, vậy mà lại thích một người đàn ông hơn mình đến mười lăm tuổi, quả đúng là lãng phí của trời: 'Chẳng trách chú cô tôi đều đau đầu như vậy."
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên: "Hơn mười lăm tuổi cơ á? Không nhìn ra được luôn.
Cô còn tưởng chỉ hơn mười tuổi thôi chứ!
Nhưng điều khiến cô chán ghét không phải tuổi tác của đối phương mà là loại cảm giác ưu việt ở trên người anh ta kia, cố tình giả bộ rằng mình có phong phạm tinh anh của người từng trải đời và giàu có khiến cô vô cùng chê!
Cha cô giàu có như vậy nhưng cũng chưa từng thấy ông ấy khoe khoang về bản thân mỗi ngày.
Thật đúng là càng thiếu cái gì thì lại càng muốn khoe về cái đó.
Cô dám đánh cược là bầu không khí gia đình của tên đàn ông đó chắc chắn không tốt. "Có khả năng là vì da mặt trắng nên trông trẻ tuổi thôi chứ thật ra đã ba mươi lăm rồi." Chị Trần vô cùng lo lắng: "Cô tôi còn kêu tôi khuyên em họ đừng bốc đồng như vậy, nhưng con bé hoàn toàn không nghe tôi."
Tô Niệm Tinh có hơi tò mò: "Nhà trai rất giàu có sao?"
Lễ nào là cô nhìn lâm?
Không thể nào, cái loại phong phái làm màu trông rất thèm đòn đó không có khả năng có tiền.
"Không nha." Nhắc đến chuyện này là chị Trần lại càng tức hơn: "Nếu nhà trai có tiền và con bé muốn nhắm vào tiền của đối phương thì tôi còn có thể coi trọng nó hơn một chút.
Nhưng đẳng này người ta không có tiền, không có địa vị, tuổi tác lại còn lớn như vậy nữa chứ, tôi cũng không biết nó nhắm vào cái gì luôn.
Bây giờ phần lớn người trẻ tuổi đều yêu đến moi tim móc phổi nhưng cuối cùng lại bị đàn ông vứt bỏ."
Thập niên tám mươi là thời đại mà tiểu thuyết Quỳnh Dao nổi nhất, phim truyền hình cải biên cũng nhiều, đến đâu cũng toàn là trào lưu mới "chân ái vô địch";chết rồi cũng vẫn phải yêu." Đây là sự tiến bộ mà hôn nhân tự do mang lại, nhưng cũng đồng thời khiến không ít thiếu nữ quá coi trọng ái tình mà quên mất bánh mì mới là cơ bản của hôn nhân.
Tô Niệm Tinh an ủi cô ta vài câu, chị Trần lại túm lấy cánh tay cô: "Tiểu Tinh, cô xem bói chuẩn bị như vậy hay là giúp anh ta xem một quẻ đi? Anh ta nói mình không có con nhưng ba mươi lăm tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, chưa có con thì ai mà tin được.
Còn nếu đã có con rồi mà anh ta lại không nói, vậy không phải là lừa đảo rồi hay sao?" Tô Niệm Tinh sững sờ: "Chị chắc chắn anh ta có con nhỏ thì em họ chị sẽ chia tay anh ta sao? Chị xem, em họ chị rất thích anh ta."
Vẻ mặt yêu say đắm, trong mắt toàn là ánh sao lấp lánh kia, chỉ sợ không phải chỉ một câu nói dối là đã có thể giải quyết được đâu. Chỉ lo chị Trần vạch trần đối phương rồi nhưng em họ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, vậy chị Trần đúng là trong ngoài đều không phải là con người.
Chị Trần lại nói chắc như đinh đóng cột: "Yên tâm đi, em họ tôi không thích trẻ con đâu, trước đây nó còn nói tương lai sẽ không đẻ con, càng không có khả năng làm mẹ kế của người khác, nếu như anh ta có con nhỏ thì em họ tôi chắc chắn sẽ chia tay với anh ta."
Tô Niệm Tinh có hơi chần chừ, chị Trần thấy cô không trả lời lại nhịn đau, móc năm trăm đô la Hồng Kông từ trong ví tiền ra: "Tôi liều luôn!"
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Trước đó chị còn nói đắt quá cơ mà."
Chị Trân cũng rất tiếc của nhưng so với tương lai của em họ thì chút ít tiền này đã không tính là gì nữa.
Cuối cùng thì chị ta cũng hiểu được tại sao ông chủ lại chịu tốn nhiều tiền như vậy để thuê đối phương tới công ty, có một ông thần tài như vậy chỉ điểm, sự nghiệp của anh ta chắc chắn sẽ phất lên trở lại.
Tô Niệm Tinh nhận tiền cũng dễ làm việc hơn: "Chỉ là bói xem anh ta có con hay không thôi phải không? Không cần bói cái khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận