Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 888: Trong Này Liệu Có Người Nào Am Hiểu Chơi Cổ Phiếu Không Nhỉ?

Chương 888: Trong Này Liệu Có Người Nào Am Hiểu Chơi Cổ Phiếu Không Nhỉ?Chương 888: Trong Này Liệu Có Người Nào Am Hiểu Chơi Cổ Phiếu Không Nhỉ?
Tô Niệm Tinh có hơi đăm chiêu, rốt cuộc có phải do tác dụng của phần mộ tổ tiên không?
Trương Câu Lâm còn dự đoán Lý Lê Giang sẽ trở thành nhà giàu có số một Hương Giang vào năm 1999. chẳng qua, lời tiên đoán này phải đợi tận tám năm sau mới có thể ứng nghiệm. Ông ta không phải tuyển thủ dự thi cho nên lời tiên đoán đưa ra không bị giới hạn về thời gian.
Tiếp theo đấy chính là vòng thi chính thức, nội dung là các tuyển thủ chọn một cổ phiếu trong thị trường chứng khoán Hương Giang và dự đoán mức độ tăng giảm của nó trong mười ngày sau. Tuyển thủ nào đoán gân nhất thì sẽ được thăng cấp trước.
Trịnh Kiện Hạo quả nhiên rất hiểu suy nghĩ của người Hương Giang, biết các thị dân thích xem cái gì nhất.
Rất nhiều người tới tìm đại sư huyền học chẳng qua cũng chỉ muốn hỏi mình có gặp họa hay không, và khi nào thì mới có thể phát tài.
Không có thứ gì khiến lòng người hồi hộp hơn cả thị trường chứng khoán, phần thi này lại càng nhuốm đầy màu sắc hồi hộp gay cấn hơn.
Tô Niệm Tinh chống cằm, nếu không phải cô biết Trịnh Kiện Hạo không có khả năng biết được mình có bàn tay vàng thì cô thật sự sẽ cho rằng anh ta đang cố tình.
Vòng loại đầu tiên xem chỉ tay nhưng không cho động vào tay cũng thôi đi, đưa ra lời tiên tri lại càng khó hơn, lần này thì trực tiếp dính đến thị trường chứng khoán, khiến không có một lần nào là bàn tay vàng của cô có tác dụng cả.
Các hàng xóm láng giềng lập tức bùng nổ: "Oa, đại sư, cửa ải này của cô rất khó qua đấy nhỉ?"
Chú An cảm thấy tiếc nuối thay Tô Niệm Tinh: "Ai cũng biết cô am hiểu bói nhân duyên nhất, không phải chương trình này do ông ngoại của giám sát Lương đầu tư hay sao? Sao tổ chương trình không cho thi hạng mục mà cô am hiểu chứ? Toàn thi mấy cái mà cô không giỏi thôi."
"Đúng rồi đấy, xem chỉ tay mà không cho sờ vào tay, lần này còn phi lý hơn, trực tiếp cho đoán về thị trường chứng khoán, mà cô cũng có biết bói cái này đâu."
Tô Niệm Tinh thấy mọi người an ủi mình mới cười với bọn họ: "Không sao, ít ra thì những người khác cũng không giỏi bói cổ phiếu mà."
"Trong này liệu có người nào am hiểu chơi cổ phiếu không nhỉ?" Chú Minh cảm thấy chương trình này đưa ra đề thi quá mức phi lý: "Nếu mấy đại sư huyền học này là dân chơi cổ phiếu lâu năm vậy bọn họ chắc chắn chiếm ưu thế rồi còn gì."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Tôi cũng mua cổ phiếu đây, nhưng tôi toàn thả dây dài câu con cá lớn thôi, còn sợi dây này ngắn lắm, tôi chưa bao giờ từng chơi qua."
Chú An cạn lời, ông ta nhìn các đại sư trên tivi đang bói toán, có người dùng tử vi đấu số, có người ném lục hào kim tiên quẻ, có người bấm ngón tay, còn có người dùng quả cầu thủy tinh."
"Ế? Quả cầu thủy tinh kia là cái gì vậy? Bói thế nào?"
"Đó là dụng cụ mà các đại sư huyền học ở nước ngoài hay dùng, người muốn xem bói sẽ nhìn vào quả cầu thủy tinh rồi đại sư có thể thông qua đó nhìn thấy một màn lưu ảnh hoặc là ám ảnh để phán đoán hướng đi. Nhưng cổ phiếu cũng không phải người xem bói mà." Tô Niệm Tinh xoa cằm, đây là lần đầu tiên cô gặp được cách xem bói kiểu này.
Trên sân thi đấu, các đại sư sử dụng đủ các phương pháp khác nhau, Tô Niệm Tinh cũng đang dự đoán về thị trường cổ phiếu.
Cô thật sự không biết dự đoán cho nên đành chọn một cổ phiếu có diễn biến ổn định, để khi dự đoán nó tăng chỉ cần đoán hai con số là được.
Cô rửa tay sạch sẽ rôi ném lục hào kim tiên quẻ, sau khi xác định không có sai sót mới trực tiếp điền diễn biến vào.
Ném lục hào kim tiền quẻ tốt nhất là đừng ném trùng lặp, tránh cho diễn biến dao động khác nhau, phải ném lại từ đầu.
Lần này cô cũng được tính là người trả lời nhanh nhất, những đại sư khác chậm hơn cô rất nhiều.
Người dẫn chương trình phỏng vấn cô tại sao lại nhanh như thế, Tô Niệm Tinh thẳng thắn thừa nhận là mình không giỏi bói về thị trường cổ phiếu, cô chỉ am hiểu bói nhân duyên, tìm người, tìm đồ, đáng tiếc các người lại không cho thi mấy cái đó.
Khán giả ở hiện trường bị cô chọc cười.
Người dẫn chương trình cũng lộ ra vẻ mặt vô tội: "Không phải tôi không cho thi mà là anh họ tương lai của cô không cho, chúng tôi cũng không có cách nào khác mà."
Các hàng xóm nhìn thấy một màn này, chú Minh bắt đầu lo lắng: "Người phụ trách chương trình này là anh họ của giám sát Lương á? Thế tại sao anh ta không chăm sóc người nhà mình? Có phải anh ta có mâu thuẫn gì với giám sát Lương không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận