Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 113: Có Phải Cháu Muốn Mở Tiệm Ở Bên Này Không?

Chương 113: Có Phải Cháu Muốn Mở Tiệm Ở Bên Này Không?Chương 113: Có Phải Cháu Muốn Mở Tiệm Ở Bên Này Không?
Kiếp trước cô chưa từng chơi cổ phiếu bao giờ, suy nghĩ mới đầu của cô cũng giống như chị Trần, mua cổ phiếu khái niệm chỉ số Hằng Sinh.
Chỉ số Hằng Sinh được tính bằng giá cổ phiếu của năm mươi công ty có quy mô lớn nhất trong thị trường chứng khoán Hồng Kông nhân với tỷ lệ phần trăm của công ty đó trong tổng giá thị trường của tất cả các công ty niêm yết trong chỉ số.
Cô chỉ cần chọn ra vài công ty từ trong nam mươi công ty có quy mô lớn nhất này là được.
Nhưng đợi khi cô chọn cổ phiếu lại nhìn thấy Henderson Land Development, lúc này cô mới phản ứng lại, ba mươi năm sau bất động sản ở Hương Giang vẫn luôn nằm trong giai đoạn phát triển hưng thịnh, cô hoàn toàn có thể mua cổ phiếu bất động sản.
Tô Niệm Tinh chọn ra ba cổ phiếu bất động sản có quy mô lớn nhất rồi tiêu sạch bốn vạn vào đó, sau đó rời khỏi trung tâm giao dịch cổ phiếu.
Buổi chiêu cô vẫn không có việc gì làm như cũ, đến giờ là tan làm, ngay cả chị Trần cũng quả quyết thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Tô Niệm Tinh đến đường Paterson để lấp đầy cái bụng trước, sau đó lại ngồi bên cạnh bà A Hương bày hàng.
Lúc này, bà A Hương đang không có khách bèn sáp đến nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô hôm nay đi làm thế nào.
Tô Niệm Tinh kể về tình cảnh ăn không ngồi rồi của mình lúc đi làm: "Bây giờ ngoại trừ đọc sách ra thì chính là đọc sách ạ."
Bà A Hương cảm thấy công việc nhẹ nhàng như vậy rất thích hợp với cô: "Vậy cháu cũng phải đọc nhiều sách một chút, như vậy xem bói mới càng chuẩn hơn”"
Tô Niệm Tinh nói lại chuyện mình mua cô phiếu ra, bà A Hương đã sống đến từng tuổi này rồi chưa có gì là chưa từng thấy qua, bà ta thở dài một tiếng: "Cứ cách một khoảng thời gian là thị trường chứng khoán Hương Giang lại tụt dốc, rất nhiều người đang xếp hàng đợi nhảy lầu tự sát kia kìa, a sir cũng bận đến tối tăm mặt mũi.
Nếu cháu mang tiền dư đi đốt, không thương gân động cốt còn được, còn nếu cháu mang toàn bộ gia sản lẫn bản thân đi đốt vậy cháu phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ lỗ, phải nghĩ xem có thể chấp nhận được hậu quả hay không?"
Tô Niệm Tinh hiểu rõ ý của bà ta, cô nhún vai: "Cháu chỉ có mỗi bốn vạn đồng, cho dù có lỗ hết thì cháu vẫn bắt đầu lại được."
Bà A Hương sững sờ, lộ ra vẻ mặt kỳ quái: 'Bốn vạn là nhiều lắm rồi đó, trước đó không phải cháu nói số tiền này mang về Thâm Quyến có thể mở được một cửa tiệm hay sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Ởở Thâm Quyến đúng là đủ thật nhưng ở Hương Giang này lại không đủ."
Cô nhìn về phía chéo trước mặt, hỏi bà A Hương: "Tiên thuê quán ăn kia là bao nhiêu vậy ạ?”
Bà A Hương không biết con số cụ thể nhưng tính toán sơ qua thì mỗi tháng tiền thuê chắc hẳn cũng phải một đến hai vạn.
Tô Niệm Tinh hít ngược một ngụm khí lạnh, cửa hàng kia cũng chỉ khoảng mười mấy mét vuông mà tiền thuê đã tận một đến hai vạn rồi.
Dựa theo nguyên tắc đặt cọc một nửa số tiền vậy cũng có nghĩa là giai đoạn đầu, chỉ riêng tiền thuê thôi cô đã phải chuẩn bị tận năm vạn rồi, cộng thêm cả trang trí lắp đặt đồ đạc nữa, muốn mở một cửa tiệm ít nhất cũng phải chuẩn bị được mười vạn.
Bà A Hương thấy cô nhìn chằm chằm vào quán ăn kia mới hỏi dò: "Có phải cháu muốn mở tiệm ở bên này không?”
Tô Niệm Tinh cũng không có gì hay mà không thừa nhận cả, nếu cô đã không dự định về Thâm Quyến lập nghiệp vậy thì phải ở lại Hương Giang lập nghiệp thôi.
Dựa vào làm công cho người ta thì phải tận bảy năm mới có thể xin được thẻ xanh, còn nếu cô lập nghiệp thành công, kiếm được ba trăm vạn thì Hương Giang có thể cấp chứng minh thư cho cô, hai cái so ra rồi chọn cái nào nhẹ nhàng hơn thôi. Cô cảm thấy lập nghiệp vẫn dễ dàng hơn là làm công bảy năm.
Bà A Hương thấy cô điều chỉnh xong mục tiêu một cách nhanh như vậy bèn giơ ngón cái lên với cô: "Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi có sức sống hơn."
Tô Niệm Tinh cười nhợt nhạt vì cô muốn làm một người giàu có, cô không muốn ở trong một căn nhà chật chội như vậy, nếu kiếp này đã không có ông nội và cha mẹ có thể liều mình vậy cô cũng chỉ có thể tự liều một mình mà thôi.
Đã có suy nghĩ rồi, tiếp theo đây phải gom tiền rồi làm ra hành động thực tiễn.
Lúc hai người đang mặc sức tưởng tượng xem nên kinh doanh ở phương diện nào thì Châu Hưng Phủ tới, trông ông ta có vẻ tiêu tụy nhiều lắm, trong nét mặt mang theo vài phần ưu sầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận