Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 102: Sao Hả? Lại Bị Cô Ấy Nói Trúng Rồi Chứ Gì

Chương 102: Sao Hả? Lại Bị Cô Ấy Nói Trúng Rồi Chứ GìChương 102: Sao Hả? Lại Bị Cô Ấy Nói Trúng Rồi Chứ Gì
"Hung thủ đã bị bắt từ lâu rồi, đối phương cũng đã nhận tội, nhưng mà tạm thời vẫn chưa thể kết án được. Gần đây hai băng nhóm này đang ấp ủ một âm mưu lớn."
Giám sát Lương nhớ đến phán đoán của Tô Niệm Tinh ngày trước bèn hỏi dò: "Có phải hung thủ cao khoảng năm thước năm, mặc áo khoác da đỏ, nhuộm tóc màu vàng, mặt mày hung thần ác sát, trong tên chắc hẳn có chữ Long không?”
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một lúc lâu rồi đột nhiên trở nên cáu kỉnh hẳn: "Cậu đã sớm có đối tượng tình nghi rồi vậy tại sao không nói từ trước đi?"
Tô Niệm Tinh đã nói đặc điểm của hung thủ cho Trương Chính Bác, đối phương đắn đo nhiều lần rồi vẫn nói lại cho mình, nhưng khi ấy anh cảm thấy quá mức hoang đường. Nếu như để người của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức biết bọn họ phá án không đi tìm manh mối mà đi tìm thây bói vậy nhất định sẽ cười nhạo bọn họ, cho nên anh cũng không nói cho đám người đó biết.
Nhưng lời của giám sát tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã chứng thực quẻ tượng trước đó của Tô Niệm Tỉnh, trong lòng giám sát Lương căng thẳng, cúp vội máy với lý do "tôi chỉ nghi ngờ sơ bộ thôi chứ không có bằng chứng xác thực."
Mạc Hoài Vũ thấy anh không nói gì mà vẻ mặt lại thay đổi xoành xoạch, trong lòng cũng sướng muốn xu: "Sao hả? Lại bị cô ấy nói trúng rồi chứ gì?"
Lần này, giám sát Lương cũng không thể thốt ra được suy nghĩ cô đã từng tiếp xúc với nghi phạm từ trước nữa. Nếu khi ấy Tô Niệm Tinh thật sự có mặt ở hiện trường vậy nghi phạm chắc chắn sẽ ngay lập tức thủ tiêu cô, chứ làm sao có khả năng để cho cô sống sót được.
Nhưng làm sao mà cô biết được chứ? Lễ nào thật sự xem bói ra được sao?
Giám sát Lương chỉ cảm thấy đầu óc bùng nổ, nhưng cứ cố tình Mạc Hoài Vũ còn ở bên cạnh lẩm bẩm: "Trước đây không phải anh nói cô ấy vừa mới tới Hương Giang chưa được bao lâu, đến ngay cả chứng minh thư còn chẳng có thì làm sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy chứ?"
Giám sát Lương không trả lời câu hỏi của anh ta mà trở về nhà với lòng nặng tâm sự.
Em gái của anh đang bàn bạc với Lâm Hương Di xem nên trả thù tên đàn ông cặn bã kia thế nào, hiển nhiên là phải khiến đối phương mất mặt ở buổi hôn lễ rồi.
Giám sát Lương không tiện cắt ngang màn trao đổi của bọn họ nên vê phòng rửa mặt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên, Bb-call vang không ngừng, anh dùng điện thoại bàn trong nhà để gọi lại, chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói vang vọng và hữu lực của Thục Huệ: "Sir, phát hiện được một thi thể không đầu ở bến tàu."
"Lại trúng nữa!" Giám sát Lương cúp máy, cầm áo khoác lên rôi vội vàng tạm biệt hai người ngồi trên sô pha.
Đến bên tàu, Mạc Hoài Vũ đã đến trước anh một bước, đối phương đặt hòm dụng cụ bên cạnh thi thể, đeo khẩu trang và găng tay vào rồi mày mò thi thể không đầu với vẻ mặt hứng thú.
Đội khảo sát hiện trường đang thu thập bằng chứng ở gần đó, tổ viên của anh thì đang hỏi người báo án chỉ tiết. Giám sát Lương đi đến bên cạnh Mạc Hoài Vũ rồi ngồi xổm xuống: "Có phát hiện ra gì không?”
Mạc Hoài Vũ nghiêng đầu nhìn anh rồi huýt sáo một tiếng: "Lần này lại bị thân toán đoán trúng rồi nhé, giờ anh sẽ không còn nói cô ấy đã sớm có kế hoạch rồi đi?"
Tuy rằng anh ta vẫn chưa khám nghiệm chỉ tiết nhưng thi thể vừa mới chết chưa được bao lâu, hình như lúc ấy cô em tóc hai ngoe còn đang xem bói cho bọn họ thì phải? Làm sao cô có thể dự đoán được bến tàu cách đó mười mấy cây số sẽ có xác chết chứ?
Cán cân tâm lý của giám sát Lương đúng là đã nghiêng đi mất rồi, nhưng Tô Niệm Tinh có bói chuẩn đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không giúp ích được gì cho vụ án này của bọn họ: "Vụ án này chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta thôi, cậu đừng hòng đi tìm cô ấy xem chỉ tay nữa."
Mạc Hoài Vũ nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Vậy mà anh còn muốn kêu cô ấy giúp anh bắt hung thủ nữa sao? Anh cũng liều quá rồi đó? Nếu cảnh ti biết chuyện này ông ấy sẽ bẻ đầu anh xuống cho coi."
Tuy rằng anh ta tin tưởng huyền học phong thủy nhưng cũng không trông mong Tô Niệm Tinh có thể xem giúp mình nạn nhân đã chết được bao lâu, trước khi chết đã chịu bao nhiêu tội, ở phương diện kỹ năng chuyên nghiệp này, anh ta vẫn tin tưởng bản thân hơn.
Giám sát Lương bị anh ta móc mỉa mới chợt nhận ra mình lỡ lời, vì thế ngậm miệng không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận