Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 460: Trò Chuyện Cùng Minh Tỉnh

Chương 460: Trò Chuyện Cùng Minh TỉnhChương 460: Trò Chuyện Cùng Minh Tỉnh
Còn chương trình tạp kỹ huyền học thì lại dùng người dẫn chương trình không biết tên, hơn nữa còn chiếu cùng một khoảng thời gian với [Trò Chuyện Cùng Minh Tinh], là do tổ chương trình sắp xếp thời gian không hợp lý.
[Trò Chuyện Cùng Minh Tinh] là một chương trình trò chuyện bằng tiếng Quảng do đài truyền hình Á Châu, Hương Giang chế tác, mời hẳn ba người dẫn chương trình nổi tiếng tới, khách mời lại càng toàn là những ngôi sao lớn ở Hương Giang, không nói kiến thức văn hóa mà chỉ toàn tán gẫu.
Người Hương Giang thích nhân là xem chuyện đời tư bí mật của minh tinh, cũng vì thế mới nuôi sống được vô số tờ báo, trùng giờ với loại chương trình tạp kỹ vương bài này đúng là châu chấu đá xe mà.
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, chẳng trách là chương trình tạp kỹ này lại lẹt đẹt như thế, hóa ra là vị gặp đúng đại thần.
Trong lòng cô có một loại dự cảm chẳng lành, chương trình tạp kỹ đầu tiên của mình thật sự sắp thất bại rồi sao?
Nếu đến ngay cả một chương trình còn không gánh nổi vậy một thân toán này như cô cũng chẳng có danh tiếng gì hết.
Xem ra, muốn nổi tiếng khắp toàn bộ Hương Giang vậy độ khó cũng không phải cao bình thường thôi đâu.
Đang nói chuyện thì chương trình giới thiệu vị khách mời mới của kỳ này, đầu tiên là giả bộ lo lắng về lý lịch hơn người của cô, sau đó mới mời vị khách mời này lên sân khấu.
Trong chương trình xuất hiện bóng dáng của Tô Niệm Tinh. Các hàng xóm láng giềng đều nhìn đến ngu người rồi.
Giờ này, A Trân cũng chưa vê nhà mà cùng ở lại quán xem chương trình với mọi người, trông thấy chị chủ quán ra sân, cô ta gần như kinh ngạc hô lên: "Á? Chị chủ, đó là cô á hả?"
Các hàng xóm láng giềng đồng loạt nhìn về phía Tô Niệm Tinh rồi lại nhìn người trong tivi kia, thế này...
"Rõ ràng ngũ quan không thay đổi nhưng trong tivi trông ưa nhìn hơn rất nhiều luôn ấy, làm thế nào mà cô làm được hay vậy?" Anh Minh cảm thán.
Câu này nhận được sự tán đồng nhất trí của mọi người.
Đôi mắt của A Trân tỏa sáng lập lòe: "Bộ quần áo này cũng rất đẹp, kiểu tóc trông cũng đẹp nốt. Chị chủ, lẽ ra ngày nào cô cũng nên ăn diện như vậy mới phải, thật sự đẹp quá đi mất thôi, rất đoan trang."
Tô Niệm Tinh mặc một bộ váy bó màu đen càng làm tôn lên đường cong chữ S trên người, phần eo được thiết kế làm nổi bật vòng eo con kiến của cô, bởi vì bản thân cô vốn không béo, cộng têm thường xuyên chạy bộ để rèn luyện sức khỏe nên đường cong ở eo rất đẹp.
Chất liệu của chiếc váy cũng rất được chú trọng, là loại vải thường dùng để may tây trang, vạt váy có cảm giác xếp ly, vì để tạo hình được đẹp mắt mà cô còn đội hẳn tóc giả được bện thành các lọn nhỏ màu bạc, tóc mai để rũ hai bên phối với một chiếc mũ nồi màu đen.
Kiểu trang điểm nhã nhặn và gương mặt mịn màng đầy collagen càng lộ rõ khí chất xinh đẹp và ngọt ngào, thoạt nhìn vừa ngầu vừa đẹp, trông vừa xán lạn lại vừa rất có phong cách.
Mỗi ngày, các hàng xóm láng giêng chỉ nhìn thấy Tô Niệm Tinh mặc áo phông với quần bình thường, tóc tai thì để xõa tự nhiên, thi thoảng cũng sẽ buộc lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ăn diện một cách tinh tế đến như vậy.
Bà A Cam cảm thán không thôi: "Đẹp quá! Nếu như cô đi quay phim chắc chắn có thể nổi tiếng!"
A Trân ôm vai Tô Niệm Tinh: "Chị chủ, đợi hôm nào đấy tôi được nghỉ thì cô đi dạo phố với tôi nhé, tôi cũng muốn ăn mặc đẹp như vậy, đợi tôi câu được một anh đẹp trai nào đó rồi nhất định sẽ mời cô ăn một bữa no nê."
Khóe mắt của Tô Niệm Tỉnh liếc thoáng qua A Hỉ đã hóa đá, khóe môi cô hơi giật nhẹ, ho nhẹ một tiếng: "Để sau hãy nói đi, mau xem tivi đi đã."
Cách hàng xóm thảo luận sôi nổi, đều đang khen cách ăn mặc này của cô không hề thua kém ngôi sao lớn một chút nào cả.
Rất nhanh, chương trình đã chính thức bắt đầu.
Đại sư bói toán ở mỗi một kỳ đều có một chủ đề, ví dụ như vị sư đoán mệnh đầu tiên xem bói ở đầu phố, vị sư đoán mệnh thứ hai thường tìm kiếm mục tiêu trong các nhà hàng, Tô Niệm Tinh thì xem bói ở trường đại học.
Tổ chương trình chuẩn bị sáu sinh viên đại học cho cô, nhưng cũng không phải câu chuyện của mỗi một sinh viên đều hứng thú, cho nên bọn họ sẽ cắt ba vị trong số đó để chế tác thành một kỳ và phát sóng trên tivi, mà nội dung không được phát sóng có khả năng sẽ trở thành cảnh hậu trường, mà cũng có khả năng là sẽ bị chôn vùi mãi mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận