Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 673: Nhưng Tôi Thích Làm Cảnh Sát Lắm

Chương 673: Nhưng Tôi Thích Làm Cảnh Sát LắmChương 673: Nhưng Tôi Thích Làm Cảnh Sát Lắm
Anh hơi dừng lại một lúc rồi bổ sung thêm: "Nhưng tôi đã gửi đơn lên Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông rồi, nếu như được thông qua thì tôi có thể nhận, còn nếu như không được thì chỉ có thể từ chối thôi."
Nói cách khác là rất có khả năng sẽ không thể được duyệt.
Tô Niệm Tinh có hơi tò mò: "Đây là quà mà Quách Vân Khởi tặng anh chứ có phải tự anh vơ vét tham nhũng ra được đâu mà không thể nhận chứ?"
"Nhận quà cho dù có là lì xì năm mới cũng chỉ giới hạn ở mức 1500 đô la Hồng Kong thôi, mà còn phải báo cáo với cấp trên nữa chứ." Giám sát Lương nhún vai.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Cho nên mới bảo vẫn nên làm nghề tự do mới tốt, không có nhiều giới hạn như vậy. Nếu tôi là anh thì tôi thà rằng không làm cái nghề cảnh sát này cũng phải nhận được phần cổ phiếu này đến tay."
Giám sát Lương bật cười: "Nhưng tôi thích làm cảnh sát lắm."
Mọi người đều có chí hướng riêng của mình, Tô Niệm Tinh cũng không thể nói giám sát Lương ngốc được, cô vung tay một cái: "Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé, anh cũng xin tí vía luôn đi."
Giám sát Lương cười đáp: "Được, lần này tôi nhất định sẽ không khách sáo với cô đâu.
Tâm trạng của Tô Niệm Tinh đang rất tốt, buổi chiều có đi chợ chọn mười mấy con tôm hùm Australia, đã kêu hai vị đầu bếp hấp lên cả rồi.
Đợi khi được bưng lên bàn, mấy người Đại Lâm lập tức ồn như cái chợ vỡ: "Chủ quán, chúng tôi có gọi món này đâu." Tô Niệm Tinh bật cười, nói với mọi người: "Đây là quà cảm ơn tôi đặc biệt dành cho sir Lương đấy. Một mình sir Lương được một con, ba con còn lại các anh tự chia nhau ăn nhé.”
Tuy rằng bọn họ chia nhau sẽ ít nhưng chẳng một ai nói cô keo kiệt cả, nói đùa, tôm hùm Australia này một con tận mấy trăm đô la Hồng Kong lận, quá xa xỉ rồi.
A Trân vô cùng ngưỡng mộ: "Chị chủ này, cô xa xỉ quá rồi đó, còn mời bọn họ ăn món đắt tiền như vậy."
Tô Niệm Tinh bật cười, lén nói cho cô ta biết: "Yên tâm đi, tôi cũng có phần cho cô nữa mà, đợi khách đi hết rồi chúng ta sẽ làm món ăn khuya."
Hai mắt A Trân sáng bừng lên: "Cảm ơn chị chủ."
Cô ta lại hỏi dò: "Bây giờ tôi gọi điện cho A Hỉ kêu anh ấy qua đây ăn nhé."
A Hỉ đang giám công ở cửa hàng mới, vì buổi tối không thể làm ồn đến các hộ gia đình cho nên bây giờ anh ta toàn sáng chín giờ, chiêu năm giờ tan làm, buổi tối sẽ về thẳng nhà.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được."
Cô quay đầu đi ra sau bếp kêu bà A Hương giúp chọn một ngày lành: "Cửa hàng mới khai trương có thế nào cũng phải chọn một ngày lành mới được."
Bà A Hương bị cô chọc cười: "Cháu xem bói còn chuẩn hơn bà mà kêu bà giúp chọn ngày lành sao?”
Tô Niệm Tinh gãi đầu: "Cháu cũng không thể tự xem bói cho mình mà."
Bà A Hương gật đầu.
Tô Niệm Tinh nói với ba vị đầu bếp rằng mấy con tôm hùm Australia kia chính là bữa khuya tối nay. Đôi mắt của ba vị đầu bếp còn sáng hơn cả A Trân.
Bà A Hương liếc mắt đếm tôm hùm, tổng cộng có mười con, bà ta hỏi với vẻ hơi ngại ngùng: "Bà có thể lấy một con về cho Văn Văn ăn thử được không? Con bé lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng được ăn con tôm hùm nào to như thế."
Hai vị đầu bếp còn lại cũng nhìn với vẻ chờ mong, rõ ràng bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy.
Tô Niệm Tinh vung tay một cái: "Được, mỗi người cầm một con về đi."
Ba vị đầu bếp lập tức nở nụ cười.
Những người khác ở tổ trọng án ăn cơm xong lập tức về nhà trước, ba vị đầu bếp cũng xách hộp cơm về nhà chia sẻ món ngon với người than. A Trân và A HỈỉ ngồi riêng một bàn, vừa ăn vừa tình tứ tán tỉnh, thi thoảng còn cười trộm vài câu.
Tô Niệm Tinh nhìn giám sát Lương trước mặt mình: "Anh vẫn chưa ăn no sao?"
Giám sát Lương nở nụ cười: "Tôi ở lại nói chút chuyện với cô thôi."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được, anh nói đi."
Cô cầm dụng cụ lại không biết phải lột vỏ tôm thế nào, kiếp trước cô cũng chưa từng phải tự mình lột vỏ bao giờ, đều là người giúp việc lột vỏ hộ cô.
Giám sát Lương chủ động gỡ vỏ tôm cho cô, động tác của anh thành thạo, rõ ràng rằng con tôm hùm này vừa to vừa cồng kênh nhưng lọt vào tay anh lại cứ như con rối gỗ, mặc cho anh đùa nghịch, muốn nó rớt bộ phận nào thì nó rớt bộ phận đó. Hơn nữa, trên tay anh cũng không hề dính một chút nước sốt nào cả, cứ như đã từng làm rất nhiều lần rồi. Tô Niệm Tinh khen ngợi không thôi: "Tay anh đúng là khéo léo quá, có phải đã từng luyện tập không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận