Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 710: Lần Này Có Phải Các Anh Lại Treo Thưởng Nữa Không

Chương 710: Lần Này Có Phải Các Anh Lại Treo Thưởng Nữa KhôngChương 710: Lần Này Có Phải Các Anh Lại Treo Thưởng Nữa Không
Tô Niệm Tinh thấy anh ta chạy qua đây trong giờ làm việc mới hỏi: "Anh không làm việc sao? Cẩn thận ông chủ anh đến cửa hàng mà không thấy anh ở đó sẽ trừ lương anh đấy!"
Anh Minh không chỉ không đi mà ngược lại còn ngồi ¡n mông xuống ghế: "Làm ăn cái gì. Sáng hôm nay đến ngay cả một bóng ma mà tôi còn không thấy đây này, bây giờ ai còn dám đi mua vàng nữa, bộ không cần mạng nữa sao?"
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn, trước cửa tiệm vàng đúng là vắng tanh như chùa bà Đanh, ngay cả người đi đường ngang qua đó cũng né vội, chỉ sợ đột nhiên có tên cướp lao ra từ bên trong.
Buổi trưa, Tô Niệm Tinh đến đồn cảnh sát giao đồ ăn, ngược lại, phía bên tổ trọng án cũng không có sự thay đổi gì hết, ngoại trừ phải điều tài liệu về vụ án đầu độc ngày hôm qua ra thì những người khác đều đang xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Giám sát Lương xuyên qua ổ cửa bằng kính phía trên cửa ra vào trông thấy cô tới, anh lập tức đi ra khỏi phòng.
Tô Niệm Tinh lén lút hỏi anh: "Tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã điều tra ra tung tích của Diệp Thắng Thiên chưa?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Chắc là vẫn chưa."
Thấy cô quan tâm đến vụ án này như vậy, anh nhướng mày: "Cô có manh mối?"
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh đi vào trong rồi hãy nói sau. Giám sát Lương gật đầu rồi dẫn cô về văn phòng của mình, Tô Niệm Tinh ngồi xuống đối diện với anh: "Lần này có phải các anh lại treo thưởng nữa không?”
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng rồi! Phía bên đồn cảnh sát đã thêm một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông, nhưng lần này chắc hẳn cô không có được manh mối gì đâu chứ?"
Lần trước là Diệp Thắng Thiên trùng hợp tới tìm cô xem bói, nhưng lần này cũng không còn chuyện tốt như vậy nữa.
Tô Niệm Tinh nói lại suy nghĩ của mình cho anh nghe: "Lần này, ông chủ của công ty bảo hiểm là người bị hại lớn nhất, cho nên chắc hẳn bọn họ cũng chính là người quan tâm đến tung tích của bọn cướp nhất?"
Giám sát Lương lại không nghĩ như vậy: "Tôi cảm thấy ngược lại đây chính là cơ hội để bọn họ quảng cáo đấy chứ. Mỗi lần xảy ra chuyện là bọn họ có thể nhân cơ hội đó để quảng cáo. Khoản tiền bị tổn thất sẽ lại nhanh chóng có thể kiếm về được thôi.
Theo như tôi được biết thì có rất nhiều tiệm vàng đã bắt đầu mua bảo hiểm rồi, cho dù đã mua bảo hiểm nhưng vì Diệp Thắng Thiên mà bọn họ đã nâng định mức lên gấp đôi luôn rồi đấy."
Tô Niệm Tinh há hốc miệng.
Được rồi, quả nhiên cô không có khiếu làm ăn mà, theo quan điểm của cô là nguy cơ nhưng đối với người làm ăn mà nói thì đây lại là một cơ hội tốt để kiếm tiền, nói cách khác là phương án tới tìm ông chủ công ty bảo hiểm để xem bói toán này của cô không khả thi.
"Trái lại, người quan tâm đến vụ án này nhất chính là tiệm trang sức, tuy rằng công ty bảo hiểm có thể bồi thường nhưng định mức bảo hiểm của bọn họ có giới hạn. Hơn nữa, công việc làm ăn bình thường cũng sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ không có một người nào dám tới tiệm vàng để mua trang sức nữa." Giám sát Lương chỉ ra rằng một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông tiền hoa hồng mà tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đưa ra chính là khoản tài trợ của mấy ông chủ tiệm vàng lâu năm kia.
Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu.
Mấy ông chủ lại không phải chịu tổn thất quá lớn, muốn thông qua bọn họ để bói ra được chốn dung thân của Diệp Thắng Thiên thì xác suất vẫn không được lớn cho lắm.
"Nếu cô muốn thử thì tôi có thể giới thiệu một ông chủ cho cô làm quen." Giám sát Lương thấy cô không nói gì, còn cho rằng cô vẫn chưa từ bỏ nên nhanh chóng đưa ra một giải pháp ổn thỏa.
Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời, cô gật đầu như gà mổ thóc: "Được, anh tìm người nào chịu thiệt hại nặng nề nhất ấy."
Giám sát Lương gật đầu rồi nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: "Ông chủ này có ba cửa tiệm bị cướp, tổn thất lên đến mấy nghìn vạn đô la Hồng Kông. Công ty bảo hiểm bồi thường tám phần, còn hai phần sẽ do ông ta tự chỉ trả."
Anh nhanh chóng hẹn thời gian với đối phương.
"Ba giờ chiều, tôi sẽ đến quán đón cô."
Vẫn còn hai tiếng nữa, Tô Niệm Tinh không có khả năng ngồi luôn ở đây đợi được nên tạm biệt và rời đi trước.
Cô trở về quán ăn thì nhìn thấy các hàng xóm láng giêng đang vây quanh một người phụ nữ, đối phương đang kể chuyện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận