Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 727: Có Phải Trưởng Bối Của Anh Rất Có Tiền Và Có Địa Vị Phải Không

Chương 727: Có Phải Trưởng Bối Của Anh Rất Có Tiền Và Có Địa Vị Phải KhôngChương 727: Có Phải Trưởng Bối Của Anh Rất Có Tiền Và Có Địa Vị Phải Không
Tô Niệm Tinh gật đầu, ngược lại cũng đúng thật, cho nên đưa ra yêu cầu gì mới được đây?
Hai mắt cô sáng ngời: "Tôi nghĩ ra rồi! Có thể chụp một bức ảnh tập thể, đến khi ấy treo ở dưới tòa nhà công ty, cũng có thể làm quảng cáo và thu hút người dân."
Giám sát Lương nghe thấy cô chỉ toàn nghĩ đến chuyện kinh doanh: "Cô còn nói mình không có óc kinh doanh, nhưng biện pháp tuyên truyền cũng nhiều lắm đấy chứ."
Hai gò má Tô Niệm Tinh hơi đỏ lên, mấy chiêu thức này đều từng được người khác dùng qua rồi, cô chỉ là một người theo chủ nghĩa vay mượn lại mà thôi.
Đang nói chuyện thì ở cửa bắt đầu soát vé, người mua bé đều là quần chúng bình thường nên vị trí cũng không được tốt cho lắm.
Lúc kiểm vé đến Tô Niệm Tinh và giám sát Lương, nhìn thấy vị trí ngồi bên trên, người ta trực tiếp kêu bọn họ đi qua đường dành cho khách VIP, như vậy sẽ tiện vào chỗ ngồi hơn.
Tô Niệm Tinh cảm thấy người Hương Giang đúng là thực tế thật: "Nếu chúng ta không quyên góp mấy trăm vạn đô la Hồng Kông thì thật có lỗi với vị trí mà nhân viên công tác đã sắp xếp cho mình lắm đây."
Giám sát Lương bị cô chọc cười: "Đãi ngộ cho khách VIỊP cũng không phải miễn phí đâu."
Lúc bọn họ tìm được vị trí, Tô Niệm Tinh mới ngạc nhiên nhận ra vậy mà lại là vị trí trung tâm khu VIP, khu này cách khu vực nghỉ ngơi của minh tỉnh rất gần, muốn trao đổi với minh tinh nào cũng rất thuận tiện.
"Có phải trưởng bối của anh rất có tiền và có địa vị phải không?" Bằng không thì thật có lỗi với ghế ngồi này quá.
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh, bọn họ tới đây khá sớm nên khu vực VỊP chỉ mới có vài phú hào tới, một trong số đó còn có cả Quách Vân Khởi mà cô quen nữa.
Quách Vân Khởi đang học bổ túc nhưng cũng không phải anh ta buông tay không đoái hoài gì tới, vì bản thân anh ta trải qua một đêm đã nổi tiếng khắp toàn bộ Hương Giang một cách lạ kỳ nên cũng từng lên rất nhiêu báo đài, bằng không, Tô Niệm Tinh cũng sẽ không vì anh ta mà nổi tiếng trở lại nhanh như thế. Các thị dân rất thích dáng vẻ không hợp thời ở trên người anh ta, cảm thấy anh ta nói chuyện rất thực tế nên nhân khí cũng rất cao.
Trước đó Lệ Chi Oa vì vụ án đầu độc và ngành du lịch thiệt hại nặng nề, đợt du xuân vừa rồi cũng không có người nào tới. Sau khi Trịnh Hạm Ninh tiếp quản Lệ Chi Oa đã lợi dụng nhân khí siêu cao của Quách Vân Khởi để thừa thắng xông lên, kêu anh ta quay quảng cáo đại diện phát ngôn cho Lệ Chi Oa. Bây giờ đang đúng vào mùa vải chín, nên là thời điểm bùng nổ nhất trong một năm, nhờ anh ta mà chuyện kinh doanh đã khấm khá hơn cùng kỳ năm ngoái.
Trong mấy trường hợp phải lộ mặt này, Quách Vân Khởi việc đáng làm thì phải làm, trở thành đại sứ tuyên truyền cho công ty.
Trông thấy Tô Niệm Tinh, anh ta cũng nở nụ cười: "Công ty sẽ quyên góp hai trăm vạn đô la Hồng Kông, ngoại trừ vậy ra, Hạm Ninh còn kêu tôi đại diện cho công ty bán đấu giá vua vải, toàn bộ số tiền nhận được đều sẽ được quyên góp cho đồng bào gặp nạn ở nội địa."
"Vua vải?" Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, vua vải Tử Nương Hỉ không phải tận hai mươi năm sau mới nghiên cứu ra hay sao?
Quách Vân Khởi thấy cô nghi ngờ bèn giải thích: "Lệ Chi Oa có cây vải đã được năm trăm năm tuổi, quả mà nó kết ra vừa to vừa ngọt, Hạm Ninh quyết định sẽ tuyên truyền về cái cây này và tạo dựng danh tiếng trong giới phú hào."
Trước đây Lệ Chi Oa đi theo đường làng du lịch bình dân, mà nhà cửa sang trọng của mấy phù hào đều được xây ở sườn đồi được trồng cây cỏ xinh mướt, nên hoàn toàn không cần quay về tự nhiên. Lệ Chi Oa vẫn là bình dân chiếm đại đa số. Bây giờ Trịnh Hạm Ninh muốn mở rộng phạm vi thương nghiệp nên thành lập một thương hiệu chính là phương pháp tốt nhất.
"Cô ấy thật sự rất có đầu óc kinh doanh." Tô Niệm Tinh không nhịn được mà dựng ngón cái.
Quách Vân Khởi cũng rất nở mày nở mặt.
Nói chuyện phiếm với anh ta được vài câu thì những phú hào khác cũng lục tục tới nơi, cô chỉ đành quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Niệm Tinh cho rằng hội diễn lần này cho dù không long trọng bằng các buổi hòa nhạc thì cũng nên được coi trọng như khi đài truyền hình ghi hình và phát sóng trực tiếp. Nhưng trên thực tế sân khấu chỉ được dựng tạm thời, các minh tinh cũng vội vàng đi tới rồi đi về, thông báo không có cách nào đẩy lùi nên chỉ có thể kết thúc rồi vội trở vê ngay. Đại đa số các minh tỉnh tới còn chưa kịp trang điểm nữa là, chỉ mặc đúng áo sơ mi với quần bò rất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận