Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 761: Có Phải Em Rất Tâm Cơ Không

Chương 761: Có Phải Em Rất Tâm Cơ KhôngChương 761: Có Phải Em Rất Tâm Cơ Không
Giám sát Lương xoa đầu cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Hay!"
Tô Niệm Tinh nhìn đồng tiền trong tay mà cười ngốc: "Nhiều tiền như vậy ăn món gì mới ngon đây? Ngày mai em hầm canh sườn đương quy cho anh nhé? Nghe nói bổ máu lắm đó."
Giám sát Lương đi được một vòng đã hơi mệt rồi, anh ngồi lên băng ghế dài: "Không cần nấu canh đâu, người giúp việc của ông ngoại anh sẽ nấu canh cho bọn anh, em có thời gian qua đây thăm anh là được rồi."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không! Một cơ hội tốt như vậy, em không thể bỏ lỡ được!"
"Cơ hội tốt gì cơ?"
"Em đang nịnh bợ anh một cách quang minh chính đại đó, đợi anh khỏe lại rồi thì em mới có thể đúng lý hợp tình gọi món với anh chứ." Tô Niệm Tỉnh cười giảo hoạt: "Có phải em rất tâm cơ không?”
Giám sát Lương thấp giọng cười, ánh mắt dịu dàng lại nhìn theo bóng lưng cô: "Em không nấu canh cho anh thì vẫn có thể gọi món mà."
"Khác chứ, cái này gọi là có qua có lại mà. Tô Niệm Tỉnh cười ngọt ngào với anh: "Chỉ có một bên đánh đổi thì không thể lâu dài được đâu."
"Em không ngại mệt là được." Giám sát Lương cúi mắt nhìn cô, bên khóe môi vẽ lên một độ cong ưa nhìn, trong ánh mắt tràn ngập ý cười lại sáng chói mắt như chứa đầy ánh sao, chắc hẳn cô cũng muốn bọn họ có thể ở bên nhau lâu dài chăng?
"Daddy? Cô gái trẻ vừa rồi với An Bác có quan hệ gì vậy? Lần trước đưa cha đến bệnh viện, cô ấy cũng đi cùng An Bác tới đây thăm cha đó, không phải bọn họ đang hẹn hò đấy chứ?" Tô Tú Dung mát xa huyệt vị cho Tô Ngọc Bạch, tự tìm chủ đề để nói.
Tô Ngọc Bạch thoải mái híp cả mắt lại: “An Bác thích cô ta, vẫn còn đang theo đuổi, ta thấy không bao lâu nữa là hai đứa nó sẽ thành đôi thôi."
Tô Tú Dung ngồi thẳng người dậy: "Cô ấy là thiên kim nhà nào vậy? Quần áo mặc trên người trông rất bình thường, không phải là đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường đấy chứ?"
Tô Ngọc Bạch gật đầu: "Con không nhìn lâm đầu, An Bác nói cô ta trốn từ nội địa đến Hương Giang, sắp tới có thể lấy được giấy chứng nhận thường trú ở Hương Giang rồi."
Tô Tú Dung bĩu môi: "Gái đại lục à? Loại gái trẻ này thủ đoạn cũng bỉ ổi lắm đó, cha nhất định phải nhắc nhở An Bác tuyệt đối đừng thật lòng, ở bên ngoài chơi một chút cũng được nhưng kết hôn nhất định phải môn đăng hộ đối."
Tô Ngọc Bạch thở dài: "Cha thấy An Bác nghiêm túc muốn kết hôn với cô ta lắm đó."
"Cái gì?" Tô Tú Dung lập tức sốt ruột, bà ta ngồi xuống đối diện với Tô Ngọc Bạch: "Tốt xấu gì thì An Bác cũng là giám sát cấp cao, dựa vào quan hệ của nhà chúng ta thì trong tương lai nó lên làm anh Nhất cũng là chuyện sớm muộn cả thôi. Nó hồ đồ quá, sao lại đi cưới một đứa con gái đại lục chứ? Nó nên lấy một thiên kim tiểu thư thì mới có thể ra ngoài xã giao, giúp nó nở mày nở mặt được chứ."
Tô Ngọc Bạch vỗ lên tay bà ta: "Chúng ta đều là người ngoài cả, nói gì cũng vô dụng thôi con."
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, Tô Tú Tuyết đi vào trong thấy giường bên không có ai cả, bà ấy nhìn cha mình với vẻ nghi ngờ: "Cha? An Bác đi đâu rồi?"
"Nó xuống dưới tản bộ rồi đó? Con không nhìn thấy nó à?" Tô Ngọc Bạch thuận miệng đáp lời.
Tô Tú Tuyết lắc đầu: "Con không thấy, con đi thang máy thẳng từ hầm để xe lên trên này."
Bà ấy lấy máy điện tử vừa mới mua cho ông ta ra: "Cha, cha chơi tạm cái này đi, lúc nhàn rỗi có thể giết thời gian."
Tô Ngọc Bạch ra hiệu cho bà ấy giúp mình mở hộp, bây giờ có thể chơi ngay.
Tô Tú Dung thấy em gái không để ý đến mình mà hơi khó chịu, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Em, em biết gần đây An Bác đang theo đuổi một cô gái đại lục không?”
Tô Tú Tuyết gỡ hộp trò chơi xong, sau khi lắp nguồn điện vào bà ấy mới ngẩng đầu lên nhìn chị hai: "Đây là chuyện của nó, một người làm mẹ như em còn không để ý thì thôi, chị lo cái gì?"
Tô Tú Dung thấy em gái nói chuyện một cách không hề khách sáo như vậy mà cũng hơi nổi nóng: "Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người một nhà, chị là dì hai của An Bác, quan tâm nó, sợ nó bị phụ nữ lừa, chị có lòng tốt, em đã không nhận thì thôi sao còn nói chuyện kiểu vậy?"
"Em biết chị có ý gì đấy chứ, không phải chỉ là muốn An Bác lấy một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối để sau này còn mở rộng sự nghiệp của gia tộc hay sao?" Tô Tú Tuyết chỉ cần vài ba lời đã chọc thủng suy tính của bà chị hai này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận